Bởi vì ngỗng lớn đã mang vật tư về, nên nhóm hai mươi người mới gia nhập tạm thời sẽ không phải chịu đói, chỗ ở tuy rằng đơn sơ, nhưng ít ra không cần lo lắng buổi tối khi ngủ đột nhiên có cái gì kỳ quái phá cửa sổ đột nhập vào, bởi vì mấy tòa chung cư bỏ hoang mà bọn họ ở, còn chưa kịp lấp cửa sổ.
Vừa mới vào một môi trường xa lạ, những người sống sót theo bản năng mà tụ tập với nhau, mọi người tập trung vào một căn phòng trống ở tầng ba, may mắn lúc này là giữa hè, không cần lo về vấn đề sưởi ấm, cùng lắm chỉ bị muỗi đốt một chút.
"Mọi người thật sự tính ở lại sao? Tôi thấy nơi này không bình thường lắm." Một người đàn ông mang vẻ mặt bất mãn rõ ràng mở miệng nói.
"Không ở lại còn có thể đi đâu đây?"
"Anh nhìn chỗ chúng ta đang ở xem, đến cái cửa sổ cũng không có, nếu giờ là mùa đông chẳng phải là bị lạnh chết sao?" Người đàn ông tiếp tục nói, "Chúng ta có tay có chân, tự mình ra ngoài chẳng lẽ không thể tìm được nơi để ở, hơn nữa tôi cũng có siêu năng lực, tuy rằng không phải băng, nhưng có thể khống chế kim loại."
"Thật sao? Anh Lân, em có thể đi theo anh không? Em cũng không muốn ở lại chỗ này." Anh chàng tóc xoăn bên cạnh nghe xong, tức khắc thay đổi thái độ, lập tức đúng lên.
"Tôi muốn ở lại, tôi mang theo vợ và con, không muốn đi lăn lộn." Một người đàn ông đang ôm một đứa trẻ ngủ say mở miệng.
Bất tri bất giác, hai mươi người bởi vì tận thế mà tụ tập với nhau bắt đầu quyết định đứng về phía nào, có người lựa chọn ở lại, có người lựa chọn rời đi. Mà phía rời đi, đa phần là những thanh niên tràn đầy tự tin, những người ở lại hoặc là phải chăm già dắt trẻ, hoặc là bệnh tật, chấn thương không tiện đi lại.
Sáng ngày hôm sau, những người sống sót ngủ dậy một giấc, kinh ngạc phát hiện trong phòng đã có bữa sáng. Mọi người hoảng sợ, vì cửa không hề mở, sao có thể đưa bữa sáng vào được?
Tuy rằng nghi hoặc không thôi, nhưng xét thấy hai ngày nay đều không có cơm ăn, nên mọi người vẫn bưng mâm đồ ăn lên, bữa sáng là một chén cơm và một chén cháo, mỗi người một quả trứng gà và một quả táo, hai phần dưa muối nhỏ, trẻ em thì được thêm một ly sữa bò.
Nhìn bữa sáng như vậy, trong lòng những người quyết định ở lại đều thấy an tâm, ít nhất một người dành sự ưu ái đặc biệt cho trẻ em, hẳn không phải là người xấu, hơn nữa bữa sáng như vậy dưới tình hình hiện giờ đã tính là rất phong phú.
Nhưng đám anh Lân quyết định rời đi lại cứ thấy bất mãn, "Hôm qua chúng ta đã hỗ trợ vận chuyển nhiều đồ như vậy, mà bữa sáng chỉ có thế này sao?"
Tóc Xoăn nghe xong cũng phụ họa, "Tôi nhớ rõ hôm qua mình đã vận chuyển hai thùng táo, hai thùng sữa bò, còn có chuối, những thứ này không ăn sẽ nhanh hỏng, vì sao không thể cho chúng ta nhiều thêm một ít."
Anh Lân nghe thế cũng không thèm ăn cơm nữa, lập tức ném mâm đồ ăn đi, "Mẹ nó! Không coi chúng ta là người chứ gì! Không ăn nữa, mau đi lấy lại thứ thuộc về chúng ta, sau đó mau rời khỏi cái chỗ quái quỷ này!"
"Nhưng mấy thứ kia đều là cái chú băng kia tìm được vào hôm qua, chú ấy còn đánh bại lũ quái...... Ưm ưm ưm......" Một đứa bé khoảng bảy tám tuổi bị tiếng mâm đồ ăn rơi xuống đất làm hoảng sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng, kết quả bị người ba ngồi bên cạnh nhanh chóng lấy tay bịt kín miệng.
"Con nít mà, còn nhỏ chưa biết gì, cậu đừng để ý." Người đàn ông hạ thấp thái độ, người tên anh Lân kia cũng không so đo với một đứa trẻ, chỉ âm u mở miệng, "Vậy anh nên cẩn thận, mấy con quái vật bên ngoài hình như rất thích ăn thịt con nít đó."
Người đàn ông ôm đứa trẻ tuy rằng hết sức tức giận, nhưng cũng chỉ có thể liên tục gật đầu.
Qua cả đêm, những người quyết định rời đi lại có thêm hai người thức tỉnh siêu năng lực, cho nên người tên anh Lân mới có tự tin trực tiếp quăng mâm đồ ăn đi, hơn nữa đã không còn thỏa mãn với việc rời đi tay không, rõ ràng tính cướp sạch một phen.
Cái gọi là bất mãn với bữa sáng cũng chỉ là một cái cớ, nhưng điều làm mọi người bất ngờ là người đàn ông không lập tức xuống lầu làm khó dễ, mà lại nhìn ra bên ngoài, đến khi nhìn thấy Âu Lương cùng đàn ngỗng lớn rời khỏi khu chung cư, lại đợi hơn mười phút mới hùng hổ xuống lầu.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo, "Tôi biết vừa rồi tong số các người có người muốn chạy ra ngoài báo tin, nhưng tôi cũng không thèm so đo, các người ngoan ngoãn ở lại nơi này, chúng tôi sẽ cho các ngươi giữ lại một chút đồ ăn, nhưng nếu vẫn không biết tốt xấu, thì chớ có trách tôi độc ác."
Mọi người rút ở trong góc im như ve sầu mùa đông, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu chỉ là chênh lệch vì sức mạnh, thì bọn họ sẽ chiến đấu hết mình vì sự sống còn trong tương lai, nhưng vừa nãy muốn chuồn ra ngoài để báo tin thì liên tục gặp phải những bức tường ma khi đang xuống cầu thang, bất luận làm thế nào cũng không thể rời khỏi tầng này, việc này đã vượt qua khả năng nhận thức của họ, khiến họ thậm chí không biết phải phản kháng như thế nào.
Cuối cùng, đám anh Lân hùng hổ đi xuống lầu, sau khi mới ra khỏi cửa, thứ đầu tiên đụng phải là một con heo biến dị to như voi, heo biến dị đang ủi đất, giúp cho đất mềm xốp thích hợp với việc canh tác.
Tóc Xoăn nuốt nước miếng, lặng lẽ dò hỏi, "Anh Lân? Chúng ta còn tiếp tục không?"
"Sợ cái gì! Thứ không có tiền đồ, siêu năng lực của mày đâu? Nhốt lũ heo vào trong kết giới đi, tao đã quan sát rồi, trong bốn người còn lại đại khái có một người có siêu năng lực hệ nước, chắc cũng không khó đối phó!" Anh Lân tát mạnh Tóc Xoăn một cái, nhìn về phía mấy người cách đó không xa.
Tóc Xoăn nghe xong lặng lẽ dùng sức mạnh của mình, nhốt lũ heo biến dị kia vào trong kết giới, vì siêu năng lực kết giới này không hình không tiếng, cho nên lũ heo biến dị đang chuyên tâm ủi đất cũng không bị kinh động.
Anh Lân thấy thế, lập tức mang theo người đi về phía bốn người kia, kết quả vừa đi được vài bước, lại bị ngăn cản, thứ ngăn bọn họ lại là củ cải biến dị ngày hôm qua tự xưng là giám đốc phụ trách quản lý nhân sự. Lúc này củ cải biến dị đang vẻ mặt không vui lắm, "Đã 9 giờ rồi, mấy cậu vừa mới rời giường sao? Tuy mấy người lười biếng như vậy cũng không thể đem đi hầm, nhưng cũng......"
Tiểu Thập còn chưa nói xong, đã đột nhiên bị xách lá cây lên, Tiểu Thập lại càng không vui, "Cậu làm gì vậy? Thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ giận đó."
"Ngày hôm qua tao đã muốn nói rồi, đây là cái gì mà xấu vậy!" Anh Lân nắm lá củ cải quăng hai vòng, sau đó ném củ cải biến dị bay vèo một cái.
Bốn người đang đào hồ nước bên kia đồng loạt dừng động tác, hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên này. Anh Lân không thèm che dấu, nghênh ngang đi tới đứng trước mặt Tiểu Thất, "Vật tư mà chúng tôi đem về ngày hôm đâu? Chúng tôi muốn mang đi, ông đây không ở lại cái nơi tồi tàn này nữa! Thức thời thì giao đồ ra đây, lại cho chúng tôi thêm trâu để chở hàng hóa, nếu chịu thì chúng tôi sẽ tha thứ cho mấy ngươi vì dùng bữa sáng đơn sơ hôm nay để xúc phạm chúng tôi."
Nhưng mà người trước mặt lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cậu ném bay bay củ cải dại rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!