Chương 47: Không ra hình người.

Xách theo quả bóng bay hình nơ bướm bằng quỷ mới ra lò, Tiểu Thất lãnh đạo một đám ma đàn em thở hồng hộc trở về biệt thự. Tuy rằng đã tìm được vợ của Tôn Gia Khanh là Tân Nhiễm, nhưng vẫn chưa có tin tức về Tôn Tử Linh, Tiểu Thất tính toán chờ thêm ba ngày, nếu vẫn không có tin tức, sẽ bảo Tôn Gia Khanh mang theo cải thìa và củ cải tiến đến để thanh toán.

Đẩy cửa biệt thự ra, Thư Liên và Lâm Mộ Vân đang ở phòng khách, thấy Trần Dương Hi trở về, Lâm Mộ Vân lập tức có chút lo lắng tiến lên, "Đã trễ thế này rồi, Dương Dương em đi đâu vậy?"

"Đi bắt bóng bay." Trần Dương Hi đi vào cửa, nhưng không lập tức đóng cửa, mà là đỡ cửa đợi một hồi, cứ như phía sau cậu còn có người không thể nhìn thấy đi theo sau, hành động như vậy hiển nhiên làm Lâm Mộ Vân và Thư Liên cảm thấy có chút không thoải mái.

"Vậy bóng bay đâu?" Lâm Mộ Vân lờ đi từ kì quái, vừa đi qua đóng cửa vừa hỏi.

Nhưng mà sau khi đóng cửa lại, Trần Dương Hi cũng không đáp lại, Lâm Mộ Vân quay đầu nhìn lại, phát hiện Trần Dương Hi đang cau mày nhìn chằm chằm cánh cửa, Lâm Mộ Vân cảm thấy cực kỳ khó hiểu, "Sao vậy?"

Trần Dương Hi lắc đầu, "Không có gì, không có lá củ cải bị kẹp đâu, à, được rút ra rồi."

Khi Tiểu Thập dùng chiếc lá khác rút chiếc lá bị kẹp ra, cả củ cải cũng rơi xuống đất với một tiếng bịch.

Ma lưỡi dài bay ở cuối đội qua cửa thấy thế không khỏi cảm khái, ma mà có thể bị cửa kẹp, có thể thấy là cao cấp hơn so với nó.

Lâm Mộ Vân nhìn quanh bốn phía, mặt lộ vẻ khó hiểu, cái gì mà lá củ cải, chẳng lẽ bệnh tình của Trần Dương Hi lại nặng hơn? Thư Liên chà xát tay, cười gượng hai tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Cậu Trần bóng bay cậu bắt được đâu?"

"Đây ạ." Tiểu Thất đưa tay phải lên cho hai người xem.

Nhưng mà trong tay cậu trống không, cái gì cũng không có, hai người nhìn nhau, sau đó trong lòng cùng đưa ra một kết luận, đúng thật là bệnh của Trần Dương Hi càng ngày càng nghiêm trọng.

"Dương Dương hôm nay có uống thuốc không?"

"Cậu Trần cậu có chắc không? Tôi không thấy cái gì cả."

Trần Dương Hi lộ ra một nụ cười bao dung ấm áp, "Chỉ có người thông minh mới có thể thấy bóng bay."

Thư Liên và Lâm Mộ Vân, "......" Thôi, không thể giảng đạo lý với bệnh nhân tâm thần. Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, Trần Dương Hi ngâng nga, tâm tình cực kỳ sung sướng mà đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Tiểu Thất buộc bóng bay Tân Nhiễm bằng linh lực vào đầu giường, lúc này mới đi rửa mặt.

"Mày là ai? Vì sao lại bắt tao!"

"Thả tao ra, thả tao ra!"

"Mày muốn cái gì? Mày là do những người đó tìm tới sao?" Một giọng nói đầy ác ý vang vọng trong phòng ngủ, đồng thời, nhiệt độ trong phòng cũng giảm đi vài độ, rất thích hợp với mùa hạ oi bức.

Chờ Tiểu Thất rửa mặt xong, nơ bướm trong phòng ngủ vẫn còn ở lải nhải, "Cô khát không?"

Tân Nhiễm bị thắt thành nơ bướm tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng cô ta vẫn cảnh giác như cũ rồi bay sang bên, "Khát." Quỷ sao có thể khát, nhưng cô ta thật sự tò mò người này sẽ đáp lại như thế nào.

"Vậy để tôi đổi cách trói khác cho cô." Nói xong, giơ tay nắm lấy nơ bướm, sau một thao tác làm người ta hoa cả mắt, Tân Nhiễm biến thành một cái nơ bướm khác càng phức tạp hơn, "Thế nào? Có phải hết khác rồi hay không?"

"Rốt cuộc mày muốn cái gì?" Trạng thái hiện giờ của Tân Nhiễm đã mặc người khác xâu xé cô ý thức được mình không phải đối thủ của người trước mắt, nhưng nếu cứ biến mất như vậy thì oán khí của cô ta không thể trút bỏ được, cô ta không cam lòng! Từng giọt tùng giọt huyết lệ chảy xuống.

Tiểu Thất lấy ra một cái chén đặt ở phía dưới hứng nước mắt, nước mắt của lệ quỷ cũng là loại phân bón tốt nhất để nuôi dưỡng cải thìa dưới Hoàng Tuyền.

Tân Nhiễm, "......" Đột nhiên không muốn khóc nữa.

Thấy vậy, Tiểu Thất chỉ có thể tiếc nuối mà thu lại chén, cũng mở miệng nói, "Khi nào cô muốn khóc nhớ kêu tôi."

Nơ bướm không có đáp lại, dường như đã chấp nhận vận mệnh.

Tiểu Thất thấy thế thì nằm như thi thể chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Tiểu Thập nhảy lên giường, ngồi dưới đèn nghiêm túc kiểm tra lá cây bị cửa kẹp của mình một chút, sau khi xác định lá cây không thành bị gì mới dùng lá chống nạnh, nghĩ nên báo đáp quỹ Lâm Mộ Vân như thế nào. Đột nhiên, Tiểu Thập đạp hai lá vào nhau, nghĩ ra một ý kiến hay.

Đêm đó, sau khi Lâm Mộ Vân đi vào giấc ngủ, mơ thấy bị một củ nhâm sâm to lớn đuổi theo không ngừng rồi bị đè dẹp lép, không chỉ như thế, trong khoảnh khoắc mơ mơ màng màng, hắn cứ cảm thấy có người bay trên đầu giường thở dài.

Người và các loại ma quỷ trong biệt thự ngủ say cùng với tiếng BGM kì lạ, ngoài biệt thự cũng đã có người đã lén lẻn vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!