Ở nhà với đám nơ bướm vây quanh, Thư Liên vốn đã nghỉ ngơi không tốt lại càng thêm cáu kỉnh, cuối cùng dưới yêu cầu mạnh mẽ của cô, thời gian Tôn Gia Khanh đến được dời lên nhanh nhất có thể, bởi vì Thư Liên sợ tiếp tục đợi, Trần Dương Hi chưa bị gì, thì trước đó cô đã chịu không nổi đến điên luôn rồi.
Lâm Mộ Vân tuy rằng cảm thấy hơi gấp gáp, nhưng nhìn thấy nơ bướm khắp nhà cũng có chút hoảng, cảm thấy hiện giờ trạng thái của Trần Dương Hi đúng thật không tính là bình thường, vì thế Tôn Gia Khanh dễ dàng hẹn được thời gian tới thăm gần nhất.
Vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, Lâm Mộ Vân và Thư Liên cũng không nói với Trần Dương Hi là cụ thể khi nào chuyên gia tâm lý đến thăm, thậm chí bắt đầu tính xuống tay tạo ra càng nhiều sự kiền kì bí ở biệt thự, để tạo áp lực cho tinh thần của Trần Dương Hi.
Bởi vậy nên rất nhanh, Tiểu Thất đã phát hiện biệt thự càng thêm náo nhiệt, tỷ như hiện tại, ba người đang ăn cơm chiều, đột nhiên bức tranh treo ở trên tường không hề báo trước mà rớt xuống dưới. Hơn nữa ba người đang ăn cơm cộng thêm Trần Hoa đang dọn dẹp nhà nhìn sang, trên mặt đều mang theo kinh ngạc.
Thư Liên run rẩy một chút, hạ giọng hỏi, "Vì sao bức tranh lại ơi xuống?"
Lâm Mộ Vân vội vàng an ủi nói, "Có lẽ là do đinh đóng lỏng thôi, đừng tự dọa bản thân."
Trần Hoa bên cạnh vội vàng mở miệng, "Không đâu, mấy ngày hôm trước dì mới vừa tìm nhân viên sửa lại, hơn nữa mấy ngày nay không biết sao lại thế này, dì luôn cảm thấy biệt thự cứ quái quái."
Tiểu Thất tức khắc cảnh giác, "Nào có cái gì quái quái! Tuyệt đối không có thứ gì kì quái đồ sống ở đây đâu, mọi người suy nghĩ nhiều rồi!"
Ba người đang cố gắng xây dựng bầu không khí, "......" Tự nhiên lại muốn suy nghĩ nhiều là sao nhỉ?
Qua bữa cơm chiều, ba người ở trong phòng khách xem TV hoặc chơi di động, đột nhiên, một tiếng gọi có chút khàn khàn từ trên lầu truyền đến, giọng nói kia cứ như bị khói đốt hỏng, gọi tên Trần Dương Hi với một giọng nói khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Thất khó hiểu ngẩng đầu, nhưng không thấy người gọi tên mình, vì thế ngửa đầu nhìn xung quanh.
Lâm Mộ Vân bên cạnh thấy thế mở miệng, "Dương Dương, em đang nhìn cái gì vậy?"
Tiểu Thất hoài nghi là củ cải dại, hoặc là anh trai ma đang gọi mình nên lập tức điên cuồng lắc đầu, "Không thấy gì cả! Có cái gì ạ?"
Lâm Mộ Vân đã sơm chuẩn bị lời an ủi, "......"
Nhưng mà cũng may Trần Dương Hi không làm cho bọn họ thất vọng, rất nhanh đã tìm cái cớ lên lầu, dường như tính tự mình đi xem xét nơi phát ra tiếng gọi. Tiểu Thất đi lên lầu hai, phát hiện tiếng gọi ầm ĩ ở tầng trên, vì thế đi lên lầu 3, đẩy đám ma hằng ngày tụ tập trong phòng ra, liền thấy được Tiểu Thập và anh trai ma đang giằng xé nhau.
Vóc dáng Tiểu Thập không lớn, nhưng lá củ cải lại cực kỳ linh hoạt, cho dù bị nắm chặt ở trong tay cũng giống như râu bạch tuộc khó có thể đối phó. Chỉ thấy nó dùng lá cây lôi kéo mái tóc dài của anh trai ma, anh trai ma túm dây tua củ cải của Tiểu Thập, biểu tình hai bên đều vặn vẹo đến phi thường , hiển nhiên đều dùng sức lực rất lớn . Hai người bị giằng xé nhau quay lại nhìn về phía cửa, Trong mắt có chút nghi hoặc, tựa hồ đang hỏi có việc gì sao?
Tiểu Thất nhìn xung quanh một chút, ma lưỡi dài và ma bẹp đầu không ở trong phòng, vì thế xua xua tay, "Không có việc gì, hai người cứ tiếp tục." Nói xong còn ân cần đóng cửa lại. Cậu cũng không biết vì sao, anh trai ma mùi cải thìa và Tiểu Thập vậy mà cứ như nước với lửa, anh trai ma rõ ràng đầu óc không tốt lắm, lại vẫn có thể phát hiện chuẩn xác vấn đề, cũng chạy tới tìm cậu cáo trạng, tỷ như hôm nay củ cại dại trộm ăn nhiều hơn một chén đất, tỷ như củ cải dại chửi rủa cái nơ bướm nào đó buộc trong quá khó coi.
Tiểu Thất rộng lượng đương nhiên sẽ không để ý đến vấn đề nhỏ này, chỉ là mỗi ngày kể chuyện trước khi ngủ cho Tiểu Thập lâu thêm một chút. Tiểu Thập sau khi biết được ngọn nguồn của mọi chuyện tức giận cực kỳ, nhưng lại bị Tiểu Thất ra lệnh cấm làm tổn thương anh trai ma, vì thế hai con ma cũng chỉ có thể thực hiện hành vi gây tổn thương ở mức độ thấp như nhổ xả, phun nước bọt.
Phát hiện không phải Tiểu Thập với anh trai ma gọi mình, Tiểu Thất lại đi phòng khác tìm các con ma còn lại, phát hiện một con đang thắt cổ ngủ, một con đang nghiên cứu cách phòng ngừa một trăm loại bệnh thường thấy ở cải thìa.
Tiếng gọi ầm ĩ còn quanh quẩn ở lầu 3, Tiểu Thất gãi đầu đi xuống lầu, nếu không phải đám ma gọi, thì là ai đang gọi mình đây?
"Làm sao vậy?" Thấy Trần Dương Hi mang vẻ mặt hoang mang, Thư Liên giả vờ tò mò hỏi thăm.
"Cháu nghe được có người đang gọi cháu, lại không tìm thấy ai, hai người có nghe được không?" Tiểu Thất hoang mang mở miệng.
Hai người đang chờ giây phút này, Thư Liên lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Không có mà, chỉ có tiếng TV đang phát, Mộ Vân anh có nghe được cái gì không?"
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, "Có ăn đúng giờ."
Lâm Mộ Vân nghe xong trầm tư một chút, "Không có việc gì, ngày mai anh lại đi hỏi bác sĩ một chút, Dương Dương nếu không thì em nghỉ ngơi trước đi, không chừng là do hôm nay quá mệt thôi."
Tiểu Thất vui vẻ đồng ý, xoay người lên lầu, đột nhiên, củ cải dại bị ném xuống từ lầu 3, trúng chính xác chiếc cốc nước trên bàn trà.
Cho nên ba người liền trơ mắt mà nhìn ly nước không bị ai đụng chạm đột nhiên từ trên bàn trà lăn xuống, sau đó nện ở trên thảm.
Thư Liên và Lâm Mộ Vân nhìn nhau, trong mắt đều là nghi vấn, bọn họ không thiết kế trò này.
Tiểu Thất thấy thế vội vàng mở miệng, "Đừng nghĩ nhiều, khẳng định là cái ly tự trượt đi, không phải do thứ gì đó kỳ kỳ quái quái chạm vào."
Thư Liên và Lâm Mộ Vân, "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!