Cơm trưa kết thúc trong không khí hài hòa hiếm thấy, sau đó Lâm Mộ Vân cũng đi làm. Tiểu Thất tỏ vẻ mình muốn đi mua vật liệu để gieo trồng ở ban công, buổi tối trở về mới vẽ bùa cho bà được.
Bà Thư Liên bị xưng hô này làm cho vô cùng tức giận, ước gì Tiểu Thất nhanh rời đi, bản thân cô sẽ tận hưởng căn biệt thự này một mình. Còn cái gì mà bùa chú, căn bản không để trong lòng.
Nhưng khi Trần Dương Hi rời đi không lâu, đôi mắt Thư Liên xoay chuyển, sau đó nghĩ ra một ý hay, sau khi gọi điện thoại cho Lâm Mộ Vân để xin phép, lập tức bắt đầu tìm tòi các doanh nghiệp bán và lắp đặt trang thiết bị theo dõi.
Cô muốn lắp trang thiết bị theo dõi ở phòng ngủ của Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân, còn cả căn phòng có tiếng bước chân kia, cùng với nhiều nơi trong biệt thự trang, để tận mắt chứng kiến quá trình Trần Dương Hi phát điên. Đương nhiên, thứ cô nói với Lâm Mộ Vân là để khống chế tình hình phát triển tốt hơn, vả lại nếu bị phát hiện, cũng có thể nói do cô không yên tâm về trạng thái tinh thần của Trần Dương Hi.
Dưới sự cám dỗ của tiền tài kếch xù, doanh nghiệp rất nhanh đã tới cửa, cũng theo yêu cầu của Thư Liên mà hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ trong hai giờ. Sau khi Thư Liên học xong cách dùng cũng sảng khoái trả tiền, sau đó ngồi ở trước máy tính bắt đầu chờ mong buổi tối đến. Rốt cuộc so với được nghe kể, vẫn là tận mắt nhìn thấy càng làm cho người thoải mái hơn, cô thật sự rất muốn nhìn thấy hình ảnh Trần Dương Hi bị dọa đến tè ra quần.
Lúc chạng vạng, Trần Dương Hi rời nhà cũng đã về, cậu chẳng những về, còn mang về rất nhiều vật dụng, từ bùn đất để canh tác, đến hạt giống cải thìa, còn có phân bón, xẻng, ấm đun nước, cậu thậm chí còn bưng một chậu xương rồng lên lầu.
Thư Liên vừa uống trà vừa nhìn Trần Dương Hi nhanh chóng đem đồ lên lầu, phát hiện mục tiêu của Trần Dương Hi là ban công, sau khi chắc việc theo dõi sẽ không bại lộ, Thư Liên cũng thả lỏng. Đồng thời cô cũng rất tò mò, Trần Dương Hi này thật sự tính gieo trồng ở ban công sao? Người này đến tột cùng là điên hay là không điên?
Buổi tối 7 giờ, thời điểm Lâm Mộ Vân trở về, Tiểu Thất với năng lực hành động cực mạnh đã đem cải thìa trồng xong, thậm chí còn tưới nước xong rồi, chỉ thiếu một con ma bẹp đầu là hoàn thành. Nhìn ban công đã thay đổi lớn, Lâm Mộ Vân bị kinh ngạc rồi, hắn cho rằng Trần Dương Hi chỉ là nói đùa mà thôi, không nghĩ tới hành động nhanh như vậy!
"Dương Dương! Đây là em tìm người cải tạo sao?" Lâm Mộ Vân cảm giác có chút lúng túng, nhưng ngẫm lại ban công loại chút cây hoa qua loa cũng không phải không thể, "Bên trong là loại cây gì vậy?"
Tiểu Thất kiêu ngạo mà đấm đấm ngực, "Em tự mình cải tạo, bên trái này trồng cải thìa!"
Nghe nói không phải hoa cỏ mà là rau củ, Lâm Mộ Vân không khỏi có chút câm nín, chỉ chỉ khu vực bên phải, "Vậy bên này trồng gì?"
"Bên phải này cũng trồng cải thìa!"
"Ở giữa cũng là cải thìa sao?" Lâm Mộ Vân lau mồ hôi lạnh.
Trần Dương Hi không khỏi lộ ra một ánh mắt nhìn người bị thiểu năng trí tuệ , "Anh nhìn không thấy sao? Ở giữa trồng một chậu xương rồng mà."
Lâm Mộ Vân "......" Hắn đúng thật có thấy, nhưng chung quanh một bồn xương rồng nhỏ còn có một ít chỗ trống, tuy rằng bị xem thường, Lâm Mộ Vân vẫn nói ra nghi vấn của mình, "Chung quanh xương rồng không có gì sao?"
Kết quả lại lần nữa nhận được ánh mắt quan tâm dành cho người thiểu năng trí tuệ, "Anh cảm thấy xương rồng có đâm tay không?"
"Đâm chứ." Lâm Mộ Vân trả lời.
"Vậy anh cảm thấy xương rồng sẽ bởi vì cải thìa đẹp hơn anh nên sẽ lưu tình, không đâm cải thìa sao?" Tiểu Thất đưa ra linh hồn khảo vấn.
Lâm Mộ Vân trong lúc nhất thời thế nhưng có chút á khẩu không trả lời được, "......" Thôi, trạng thái tinh thần của Trần Dương Hi gần đây không tốt lắm, hắn không thể so đo quá mức.
Giữa sự chờ mong vô hạn của Thư Liên, màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống, cô đã sớm trở về phòng, mở notebook ra, bắt đầu xem trạng thái của Trần Dương Hi.
Tiểu Thất sung sướng mà xử lý xong ban công, lại lần nữa tìm giấy bút, nhanh chóng vẽ một tấm bùa báo mộng, sau đó ném cho ma lưỡi dài, bảo nó báo mộng đưa cho bà già, mà chính cậu, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu quy tắc trò chơi đấu địa chủ, tranh thủ để sau này không thua ma bẹp đầu.
Thư Liên cũng không nhìn thấy Trần Dương Hi xử lý tờ giấy kia như thế nào, cô chỉ chú ý đến cảnh tượng quỷ dị Trần Dương Hi một mình chơi đấu địa chủ, nếu chỉ là chơi một mình để giết thời gian thì không nói, nhưng Trần Dương Hi lại tự mình chơi mà ba người, còn cực kỳ nhập tâm, một hồi vui vẻ phấn chấn, một hồi mặt ủ mày ê, hình ảnh quỷ dị miễn bàn.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Thư Liên không khỏi có thêm ý tưởng cấp tiến hơn, đó chính là đem đoạn video này lang truyền trên mạng, có áp lực của dư luận, Trần Dương Hi hẳn là sẽ phát điên nhanh hơn. Nghĩ đến phản ứng từ fans, bạn bè, người thân của Trần Dương Hi sau khi nhìn thấy video, Thư Liên liền cực kỳ chờ mong, phải biết rằng, trong hiện thực có rất nhiều kẻ điên đều là do bị người chung quanh làm cho phát điên.
Lúc đa phần người chung quanh cảm thấy bạn điên rồi, vậy đúng là bạn điên rồi, bạn có gào rống hay biện giải cũng chỉ là bằng chứng bệnh tình đã nặng thêm.
Nghĩ đến đó, tay của Thư Liên phảng phất giống như không chịu khống chế của bản thân, nhanh chóng tiến hành xử lý đối với đoạn video vừa nãy. Không bao lâu, nhìn video đã cắt nối tốt, Thư Liên có chút ngo ngoe rục rịch, lúc này đây cô không nói cho Lâm Mộ Vân ý nghĩ của mình, bởi vì cô cảm thấy thủ đoạn của Lâm Mộ Vân quá mức ôn hòa, nếu không cô cũng sẽ không phải chờ đến ba năm, thậm chí sâu trong nội tâm, cô đã có chút không tin tưởng đối với Lâm Mộ Vân.
Đặt video ở trong một cái folder mới tạo, Thư Liên nhịn xuống mong muốn lập tức tải nó lên, cô cần càng nhiều tư liệu video hơn, một cái lại thêm một cái, mới càng có sức thuyết phục và lực áp bức.
Thư Liên càng thêm tập trung tinh thần chú ý đến màn hình máy tính, không muốn buông tha bất luận hành động dị thường gì của Trần Dương Hi, nhưng mà khi nhìn, từ trên màn hình cô phát hiện một ít thứ kỳ quái, nó không phải thứ trong video, mà giống có cái bóng phản chiếu mơ hồ ở trên màn hình máy tính?
Bóng phản chiếu mơ hồ có hình dáng, hình như là một người, Thư Liên còn tưởng rằng là trên màn hình có vết bẩn, theo bản năng duỗi tay lau lau, nhưng cũng không có hiệu quả. Trong khoảnh khắc cô đang nghi hoặc, lại thấy trên màn hình bóng phản chiếu vậy mà dần dần trở nên rõ ràng. Rất nhanh, cô ý thức được bóng phản chiếu kia không phải càng rõ ràng, mà là càng gần!
Thư Liên một tiếng thét chói tai, nhanh chóng đẩy notebook ra, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Trong phòng ngủ trống không cái gì cũng không có, tựa hồ vừa nãy chỉ là hoa mắt. Sau khi xoa dịu trái tim đang đập thình thịch, hồi lâu sau mới lấy hết can đảm một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!