Chương 25: Lỗ nặng

Mấy người đi lên ỷ vào người đông thế mạnh vây quanh, sau đó bọn họ kinh hãi phát hiện, rõ ràng là gậy bóng chày nện lên nắm đấm của Lục Úy Lam, kết quả gậy bóng chày gãy đôi, nắm đấm lại không có chuyện gì. Ngay sau đó, bọn họ liền cảm nhận được sức mạnh của nắm đấm kia, tức khắc mặt đều biến dạng, trong nháy mắt, bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là nấm đấm to như bao cát.

Trong lúc hỗn loạn, một luồn sáng kim loại lóe lên, Tiểu Thất theo bản năng cảnh giác, nhưng vẫn là chậm một chút, một con dao sượt qua cổ của cậu, ở trên cổ lưu lại một vệt máu.

Người nọ thấy không thành công, lập tức lại vung dao thêm một nhát, Tiểu Thất trực tiếp dùng một chân đá người bay đi, người nọ kêu lên một tiếng cũng không xa lắm đã dừng lại, nhưng bò dậy liền chạy.

Tiểu Thất bị bảy người còn lại vây khốn, nhất thời cũng không bắt được người.

Hỗn chiến cũng không lâu lắm đã có tiếng còi cảnh sát thanh truyền tới, khi các vị cảnh sát vội vã tới chuẩn bị cứu Lục Úy Lam bị đánh đập, lại nhìn thấy Lục Úy Lam xách theo gậy bóng chày đi tới đi lui, vừa đi vừa dò hỏi một cách hung dữ, "Nói! Tên chạy trốn kia tên là gì?"

Bảy thanh niên với mặt mũi bầm dập đồng loạt quỳ trên mặt đất, nhìn cảnh sát đã đến, lập tức gấp không chờ nổi mà nhào lên tới mong được áp giải.

Các vị cảnh sát, "......" Lần đầu tiên gặp người chịu phối hợp làm việc như thế.

Cuối cùng, tính cả Tiểu Thất va bảy cậu thanh niên bị cùng mang về cục cảnh sát, sau khi Tiểu Thất giải thích tình hình, cảnh sát cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu chỉ là đánh nhau ẩu đả còn đỡ, nhưng xem miệng vết thương ở trên cổ của Lục Úy Lam, đây rõ ràng là muốn giết người, hơn nữa người kia xen lẫn trong bảy người này, thế nhưng không có ai nhận ra hắn.

"Ai......" Tiểu Thất thở dài nặng nề.

Cảnh sát bên cạnh thấy thế không khỏi có chút đồng tình với thiếu niên này, "Đừng lo lắng, chúng tôi khẳng định có thể bắt được người kia."

Tiểu Thất ngẩng đầu lên nói nhỏ, "Đã sớm nghe việc nuôi heo cạnh tranh rất áp lực, không nghĩ tới lại lớn như vậy!"

Cảnh sát??? Không phải là bị dọa tới mất trí chứ.

Không đợi tiếp tục an ủi, Túc Minh Ca nhận được điện thoại vội vàng tới đón người, nhìn miệng vết thương ở trên cổ Lục Úy Lam, biểu cảm trên mặt lập tức tối đen.

Tiểu Thất thấy thế vội vàng giải thích, "Em chỉ bị một chút thương, nhưng hắn khẳng định bị gãy mấy cây xương sườn, cũng tại chạy quá nhanh, bằng không em khẳng định có thể đem hắn bắt về làm phân bón!" Tiểu Thất đối với người muốn giết mình kia cũng có chút ít tức giận, trong suy nghĩ của cậu, người tới giết mình, tất nhiên cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để bị mình giết chết, con người có qua có lại, nói chuyện bằng thực lực.

Một cậu thanh niên cách đó không xa "......" Lời nói hung tàn như vậy, vì sao có thể sử dụng giọng nói bình tĩnh như vậy để nói ra?

Túc Minh Ca thở dài, xoa đầu Lục Úy Lam, "Được, bắt được hắn về làm phân bón."

Mọi người "......" Chỉ có thể nói không hổ là anh em sao?

Ghi chép xong, Tiểu Thất liền đi theo Túc Minh Ca trở về chung cư, hai con vẹt ở chung cư hết sức bất mãn, ồn ào muốn ăn bữa khuya, lúc Túc Minh Ca cảm thấy hai con vẹt này có chút ồn ào, Lục Úy Lam lại cực kỳ ngoan ngoãn mà đáp được thôi, sau đó đi lấy thêm đồ ăn cho hai con vẹt.

Túc Minh Ca nhìn Lục Úy Lam bận rộn, trong lúc nhất thời cảm thấy vui mừng, ai nói em trai của anh kiêu ngạo, rõ ràng vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tính tình còn rất tốt.

Tiểu Thất tính tình rất tốt vừa vui mừng mà nhìn hai con vẹt cắn hạt dưa, vừa nói với Túc Minh Ca, "Anh, ngày mai chúng ta đi mua chút quả óc chó đi."

"Được, sáng mai anh đi mua." Túc Minh Ca nghĩ rằng Lục Úy Lam muốn ăn quả óc chó, miệng đáp ứng.

Túc Minh Ca cứ theo lẽ thường ra cửa mua bữa sáng, mặt khác lại đi tiệm thuốc mua chút đồ xử lý miệng vết thương, lại mua quả óc chó mới về chung cư.

Lúc về nhà, vừa lúc nhìn thấy Lục Úy Lam đang trấn an còn vẹt với một con sóc ở trên đỉnh đầu, con sóc vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng sau khi thấy anh đã trốn đi mất.

"A, quả óc chó về rồi!" Ánh mắt của Tiểu Thất sáng lên, bay nhanh lại lấy, "Vẹt đều đói bụng."

Túc Minh Ca định tự mình đem quả óc chó qua??? Mọi chuyện tựa hồ không giống lắm với những gì anh nghĩ. Sau đó ở dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Lục Úy Lam lấy ra hai quả óc chó đưa cho con vẹt, "Bữa sáng của tụi bây."

Hai con vẹt trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng, nếm thử vài lần đều thất bại, nghiêng đầu nhìn Lục Úy Lam một hồi, liền bắt đầu kêu trời khóc đất lên án có người muốn vẹt đói chết.

Tiểu Thất nghi hoặc móc ra một quả óc chó, hai tay chỉ nhẹ nhàng nhéo, óc chó theo tiếng mà vỡ. Tụi vẹt đang khóc lóc kể lể đột nhiên im bặt, sau đó đồng loạt lui về phía sau vài bước.

Tiểu Thất vừa lòng không thôi, lại lấy ra hai quả óc chó ném cho vẹt, "Tụi bây ăn đi, không cần khách khí."

Tụi vẹt"......"

Túc Minh Ca "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!