Chương 2: Mơ hồ

Na: Bạn đã từng đọc truyện xuyên không chưa? Vừa xuyên lại vừa H?

Chắc chắn là có rồi đúng không? Đây cũng là một bộ truyện xuyên không, nhưng lại là xuyên về tương lai. Chỉ nói vậy thôi, còn "thế nào, ra sao" thì các bạn cứ đọc đi rồi sẽ rõ nhé. *cười*

*********

Hai năm?

Đó không phải là một khoảng thời gian ngắn nhưng cũng không là quá dài để có thể đem quá khứ cất vào chiếc hộp mang tên "lãng quên".

Cố Liễu bước chầm chậm trên con đường lớn trải đầy nắng. Ngọn gió nhè nhẹ cuối thu thổi bay những sợi tóc dài mượt của cô.

Đưa tay vén tóc ra phía sau vành tai, cô khẽ cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mi chực trào ra.

Đã hai năm, đã qua hai năm rồi nhưng cô vẫn không thể nào quên được này hôm đó, một cơn ác mộng mà cô luôn muốn quên đi. Đau, nắm tay cô siết chặt, đưa lên ngực trái, nơi đang kêu gào vì nỗi đau đang như muốn nổ tung.

Cố Liễu không nhớ đã bao nhiêu lâu mình không khóc, cũng không còn nhớ đã bao nhiêu lâu rồi cô chưa cười thật tươi như ngày đó. Nhưng mà cô biết, hôm nay, chính ngày mà anh đã xa cô hai năm trước này, cô thật sự không thể giả vờ mạnh mẽ thêm được nữa.

Ngồi thụp xuống con đường cũ dường như đã in sâu trong tâm trí của cô, Cố Liễu chôn mặt vào đầu gối, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra, ướt đẫm chân váy màu trắng tinh khôi cô đang mặc.

Sở Mạch Thần từng nói, màu trắng là biểu tượng cho sự tinh khôi. Mạch Thần từng nói, Cố Liễu à, em thật đẹp, đẹp thuần khiết như một thiên thần. Anh từng thì thầm bên tai cô rằng, Cố Liễu, anh yêu em, anh yêu em cho dù thế giới này có quay lưng lại với anh thì anh cũng chỉ cần em thôi là đủ.

Cố Liễu à, em biết không? Anh sẽ không chết trước em đâu, mà anh sẽ sống thật lâu, thật lâu cho tới khi em chết đi, chỉ còn lại mình anh. Bởi vì anh không muốn để em phải cô đơn một mình trên thế giới này. Em lười lắm, tính khí lại rất trẻ con, vậy nên nếu để em lại thì sẽ không ai có thể chiều chuộng được em hết. Vì vậy anh phải sống lâu hơn em mới được.

Anh nói dối, anh nói dối.

Sở Mạch Thần, anh lừa em. Anh đã nói sẽ sống đến khi em chết đi cơ mà, vậy tại sao bây giờ em ở đây thì anh đang ở đâu? Anh rốt cuộc đang ở đâu vậy hả?

Sở Mạch Thần, làm ơn, làm ơn hãy sống lại đi. Làm ơn... làm ơn cho em được gặp anh thêm một lần nữa. Chỉ một lần thôi, cho dù phải chịu đau khổ tận cùng em cũng sẽ không oán thán. Cho dù phải đánh đổi cả tính mạng này... Vậy nên... Mạch Thần!!!

Tiếng khóc nấc lên trong tiết trời mùa thu se lạnh, Cố Liễu run rẩy hai vai...

Người đi đường không hiểu sự tình đều chỉ liếc mắt về phía cô gái nhỏ đang ngồi đó rồi lại như không thấy gì mà bơ đi. Bỗng nhiên, trong tiếng nấc nghẹn ngào đang tràn đầy trong tâm trí, Cố Liễu nghe được đâu đó có tiếng còi xe, tiếng hét, và cả tiếng của anh

- Sở Mạch Thần: Đừng sợ, Cố Liễu. Đã có anh đây rồi.

Phải, có anh rồi. Mạch Thần à, chỉ cần có anh thôi!

****

Nếu nói tới nhan sắc vạn người mê, không thể không nói tới Sở Gia Minh. Hắn chính là người đàn ông có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh, khiến phụ nữ trên thế giới đều mê mẩn phát cuồng.

Nếu nói tài tiền tài, phải kể đến Sở Gia Minh. Gia sản của người đàn ông thần bí này được ví như một đại dương. Có người còn nói, tiền của Sở Gia Minh có thể rải kín khắp cả bề mặt Trái Đất.

Nếu nói tới tàn độc, chắc chắn có Sở Gia Minh. Hắn chính là cơn ác mộng, là nỗi ám ảnh của những kẻ xấu số nếu vô tình đắc tội với hắn.

Giữa chốn nhộn nhịp của trung tâm thành phố X

Đây là nơi của những kẻ quyền quý bậc nhất thế giới.

"Nào các quý ông quý bà, hãy cùng nhìn lên trên sân khấu đi, phía sau tấm mành của ngày hôm nay sẽ là gì đây? Chúng ta cùng nhau xem nhé."

Có tiếng ồn ào gì đó rất lớn vang lên, đầu cô đau nhức, hai mắt nặng trĩu không thể mở nổi.

Là gì đây? Cô đã chết rồi sao?

Mạch Thần? Mạch Thần đâu?

Cố Liễu gắng gượng mở hai mắt ra, cô muốn tìm kiếm Mạch Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!