Hai mươi tám tháng Chạp, triều đường treo bút, thỉnh thoảng trong cung sẽ có phong thưởng đến các phủ, những người được thưởng cơ bản đều là nhưng quan viên thế gia có máu mặt trong kinh thành. Vì thế có được Hoàng thượng ban thưởng không, cũng đại diện cho việc người đó có nhận được sự coi trọng của Hoàng thượng hay không. Những viên quan nhỏ nuôi mộng trèo cao cũng dõi theo chằm chằm, xem nhà nào có thể lấy lòng, nhà nào có thể xin một cơ hội được.
Khúc Khinh Cư đang cùng Hạ Hành quỳ trong chính điện của vương phủ, nhận đồ ban thưởng của hoàng đế, chẳng qua cũng chỉ là câu đối xuân do hoàng đế chính tay viết, chữ phúc cùng với hai chậu quất vàng, quất vàng mang theo ý may mắn, cũng có thể coi là điềm lành.
Tiễn thái giám truyền chỉ đi xong, hai người quay lại phòng chính, mở câu đối ra xem, chữ vàng giấy đỏ, bên trên còn vẽ một bông hoa. Dựa vào mắt thẩm mỹ của kẻ ngoại đạo như Khúc Khinh Cư, thì chữ viết tay thật sự rất đẹp, nhưng nhìn từ đầu bút lông, thì phong cách chữ của Khánh Đức đế nhu hòa mà lại quá đỗi mạnh mẽ, có thể thấy được tâm tính của con người này.
Tiện tay vặt một quả quất vàng to cỡ ngón tay cái, Khúc Khinh Cư tách ra làm đôi cho vào miệng mình, nửa còn lại đút cho Hạ Hành, gật gật đầu nói: "Chữ đẹp, mà quất cũng ngọt."
Hạ Hành nhìn động tác như nước chảy mây trôi của nàng, cười cẩn thận đặt câu đối xuân xuống: "Tiền Thường Tín, ngươi và Minh Hòa đích thân đi dán câu đối này lên đi."
"Vâng," Tiền Thường Tín cẩn thận cầm lấy chiếc hộp đựng câu đối xuân, cùng Minh Hòa lui ra ngoài.
Khúc Khinh Cư nhìn đôi chữ phúc hỏi, "Vậy đôi chữ phúc này dán ở đâu?".
"Đương nhiên là dán ở phòng của chúng ta rồi, đợi lát nữa ta sẽ dán ở đây này," Hạ Hành chỉ chỉ vào cánh cửa lớn của căn phòng chính, thấy Khúc Khinh Cư lại đang ăn quất, bèn nói: "Trời lạnh, thì nên ít ăn những thứ mát đó thôi."
Khúc Khinh Cư vòng tay lại, nhét quả quất trong tay vào miệng hắn: "Vương gia tự mình dán chữ phúc, vậy thì để ta nhìn xem có bị lệch không." Nói xong, cầm lấy chữ phúc, bắt đầu dặn dò hạ nhân lấy các thứ để dính chữ.
Hạ Hành thấy tâm trạng của nàng rất vui, nên cũng để mặc nàng, dưới sự bảo vệ của mấy tên thái giám, dẫm lên ghế dán chữ phúc.
"Lệch rồi, sang bên phải một chút."
Dịch sang phải.
"Quá rồi, lại sang bên trái một tẹo đi."
Dịch sang trái.
Khúc Khinh Cư nhìn thành quả của Hạ Hành với ánh mắt xét nét, miễn cưỡng gật đầu nói: "Tàm tạm rồi đấy cứ để thế đi."
Mấy tên thái giám vừa nghe thấy câu ấy, vội vàng ba chân bốn cẳng bảo vệ cho vương gia xuống ghế, sau đó kéo ghế đứng lui sang một bên, không gây cản trở đến thú vui nho nhỏ giữa vương gia với vương phi nữa.
Hạ Hành lùi ra sau vài bước, gật gật đầu với vẻ rất hài lòng, sau đó duỗi tay ra cốc lên trán Khúc Khinh Cư: "Ta thấy nàng đang chỉ huy linh tinh thì có."
Khúc Khinh Cư bước thùi lùi một bước, cười nói: "Tay nghề của bản thân vương gia không tốt, sao lại trách ta?".
Cách đó không xa, Giang Vịnh Nhứ dẫn theo ba nàng thị thiếp đứng nguyên tại chỗ, thấy vương gia và vương phi tươi cười vui vẻ, nhất thời không biết có nên đi qua có không. Vốn dĩ là vì hôm nay vương phi thưởng cho bọn họ mấy chiếc trâm và khuyên tai, nàng ta dẫn mọi người tới hành lễ tạ ơn. Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng ấy, sao nàng có thể không có mắt sán đến đó được.
Tâm trạng của ba người còn lại rất phức tạp, nhưng trên mặt không dám để lộ mảy may chút cảm xúc nào, chỉ nhìn Giang Vịnh Nhứ, chờ phản ứng của nàng ta.
"Bỏ đi, mai lại tới, giờ vương gia và vương phi đang bận," Giang Vịnh Nhứ thu lại ánh mắt, đang định quay người bỏ đi, ai ngờ lại đụng phải Ngân Liễu đang xách hộp cơm đến.
"Chào Giang trắc phi và các vị di nương," Ngân Liễu hành lễ.
"Ngân Liễu cô nương không cần khách khí," Giang Vịnh Nhứ cười cười, "Vốn định đến hành lễ với vương phi, không ngờ vương gia và vương phi đang bận, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, nên muốn đi trước."
Ngân Liễu chưa kịp mở miệng nói, thì thấy Ngọc Trâm vội vàng đi tới, hành lễ với bốn người, "Giang trắc phi và các vị di nương, vương gia và vương phi mời các vị qua đó." Thì ra Khúc Khinh Cư đã nhìn thấy cảnh tượng các nàng nói chuyện, nên bảo người qua gọi các nàng qua.
Bên trong chính phòng, Hạ Hành và Khúc Khinh Cư ngồi ở ghế đầu, bốn nàng thị thiếp im lặng ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới.
Khúc Khinh Cư nhìn Phùng Tử Căng, chưa đến nửa tháng, mà trông nàng ta tiều tụy đi nhiều quá, ngồi ở đó hệt như một bức tượng điêu khắc, chẳng thấy có chút sức sống nào. Nàng bưng tách trà lên uống một ngụm, mở miệng nói: "Không biết mọi người tới đây có việc gì?".
"Hôm nay tỉ muội bọn thiếp nhận được đồ ban thưởng của vương phi người, trong lòng rất cảm kích, nên muốn tới hành lễ," Giang Vịnh Nhứ trả lời, "Làm phiền vương phi rồi, xin vương phi thứ tội."
"Mọi người khách khí rồi," Khúc Khinh Cư đặt chén trà xuống, "Hoa thơm phải đi với bình đẹp, những cây trâm và vòng này phải gặp mỹ nhân mới tỏa sáng rực rỡ được, ta chỉ không muốn lãng phí đồ tốt thôi, không đáng để mọi người phải cất công chạy tới đâu."
Giang Vịnh Nhứ cười đáp: "Tuy vương phi nói vậy, nhưng chúng thiếp vẫn cảm kích vô cùng, nếu không có vương phi, thì sao chúng thiếp có những món đồ tốt này được." Nói xong, vuốt ve chiếc trâm cài bên mai, hiển nhiên là một trong số những cây trâm Khúc Khinh Cư tặng.
Hạ Hành chú ý đến động tác của nàng ta, mở miệng nói: "Tâm ý của vương phi, các nàng chỉ cần khấu tạ là được rồi." Nói xong, quay sang cười nói với Khúc Khinh Cư, "Chẳng trách mấy hôm trước lại bảo người đi đánh trâm cài và vòng, thì ra là vì chuyện này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!