Chương 123: Ngoại truyện. Đó chính là tình yêu

Editor: Mèo ™

Hạ Hành không ngờ rằng bản thân mình lại động tâm trước một nữ nhân nào khác, nhưng định mệnh đã cho hắn gặp được nàng.

Hắn chán ghét nữ nhân tự cho là mình thông minh, cũng chán ghét nữ nhân tự nhận mình thiện lương. Trong hoàng thất này, người quá mức thiện lương thường sẽ không được sống tốt. Hắn cũng chán ghét nữ nhân yếu đuối, người yếu đuối thường sẽ có thói quen thoả hiệp, đánh mất tôn nghiêm, thậm chí có thể vì muốn sống mà bất chấp làm mọi chuyện xấu, một người thật sự bị ép đến bước này, có gì đáng sợ đâu?

Hắn thích nhìn thấy Khúc Khinh Cư trang điểm xinh xắn đẹp đẽ, thích thấy dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, thích thấy dáng vẻ khi nàng giành lấy quyền lợi của bản thân, quyết không nhường nhịn. Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy, nàng là vương phi của hắn, mà nàng còn tự do tự tại hơn cả hắn. 

Khi hắn đứng dưới chín bậc thềm ngọc mới phát hiện chiếc long ỷ này quá mức rộng rãi, cũng quá mức lạnh lùng, như đang thể hiện dáng vẻ cao cao tại thượng của Đế Vương, nó có sức hấp dẫn của quyền lực. Cho nên lão tam và lão đại mới vì vị trí này mà đấu đá nhiều năm như thế.

Người mềm lòng thiện tâm có thể sống sót trong hoàng gia này cũng không phải người tốt lành gì, họ  không bị người khác hãm hại, thì cũng là người tính kế lập mưu người khác. Tại hoàng cung, không có ân nợ nhau, chỉ có người thắng kẻ thua. 

Sở thích của Khinh Cư luôn thay đổi không ngừng, nhưng nhảy múa khiến hắn ngạc nhiên kinh diễm lại không nằm trong những sở thích đó, điều đó đã khiến hắn tiếc nuối khôn nguôi, Khinh Cư cũng không thường múa cho hắn xem, nhưng mỗi một lần múa đều làm cho hắn mê người đến không còn biết gì nữa. 

Trong thiên hạ này, làm gì có nữ nhân như nàng, lúc thì đoan trang, lúc thì lười nhác, lúc thì nhân hậu, lúc thì kiên cường, cũng lúc thì mị hoặc câu nhân. Nữ nhân như vậy, là nam nhân đều sẽ nhịn không được mà chú ý đến hơn, huống chi nàng là hoàng hậu của hắn, được hắn chuyên sủng trân trọng nâng niu, người khác có tư cách gì mà xen vào? 

Hắn không phải là một Đế Vương vô năng phải dựa vào hậu cung để cân bằng quyền lực trên triều chính, cho nên chuyện chuyên sủng Khinh Cư, hắn sẽ không thỏa hiệp với bất cứ ai.

Nếu dể dàng tùy tiện thỏa hiệp như thế, thì có tư cách gì thốt lên chữ "Yêu" chứ?  

Tâm ý Đế Vương sẽ bị nhiều chỉ trích chất vấn, có lẽ cũng sẽ bị vu cớ là "bất đắc dĩ" nên mới phải buộc làm thế, thỏa mãn bản tính ham thích của lạ mà tìm càng nhiều nữ nhân vào cung, vậy mà cố tình thể hiện mình chung tình, nói đi nói lại, chỉ là vì không đủ yêu mà thôi.

"Hoàng thượng, ngài muốn xem mấy bức tranh này sao ạ?" Tiền Thường Tín mang một cái hộp gỗ đàn hương đến trước mặt hoàng thượng, xoay người mở nắp hộp ra, lại lui sang một bên. Trước đó vài ngày hoàng hậu nương nương có hứng thú với thưởng họa, cho nên có không ít người dâng tranh vào cung, ngay cả Thụy vương phi cũng tự mình tặng đến mấy bức. Ai ngờ đâu vừa mới qua hai ba ngày, hoàng hậu nương nương lại không thích nữa, những bức tranh quý hiếm đó đều bị đặt ở trong điện phía đông của cung Khôi Nguyên, có đôi khi hoàng thượng muốn xem tranh, chỉ cần phái người đến đó lấy, hoàng hậu nương nương cũng không quản đến.

Sau khi mở ra, Hạ Hành nhìn bức tranh đó mặt không biểu cảm, sau một lúc lâu lộ ra một nụ cười lạnh: "Tam đệ này của trẫm, càng lúc càng nhàn hạ rồi." Hắn nghe nói, lão Tam  cực kì am hiểu về vẽ tranh sơn thủy, thật không ngờ cũng có thể vẽ ra nỗi lòng tâm tư triền miên như vậy.

Tiền Thường Tín phát hiện sắc mặt hoàng thượng không tốt, nhớ tới tranh này là của Thụy vương phi đưa vào, đoán rằng trong lòng hoàng thượng có khúc mắc với Thụy vương, cũng không dám mở miệng, đàng hoàng nghiêm cẩn đứng im ở một bên, chờ hoàng thượng mở miệng.

"Mang tranh trả về đi." Hạ Hành hơi cong môi, lộ ra một ý trào phúng: "Nếu Hoàng hậu nương nương đã không còn hứng thú thưởng họa nữa, vậy thì mang những thứ này cất kỹ ở một chỗ nào đó đi." 

"Nô tài nhớ kỹ." Tiền Thường Tín càng không rõ ý hoàng thượng là gì, nhưng vẫn là tiến lên làm theo lời phân phó, mang tranh trở về lại cung Khôi Nguyên, ai ngờ vừa mới bước đến cửa lớn cung Khôi Nguyên, liền gặp được hoàng hậu đang ôm tiểu công chúa ra ngoài phơi nắng, gã tức thời quỳ xuống trước mặt hoàng hậu.

"Hoàng thượng lại bảo ngươi đến lấy tranh à?" Hoàng hậu trao tiểu công chúa cho nhũ nương phía sau, xoay người tùy ý lấy một bức tranh trong hộp, mở ra cuốn tranh ra ngắm, sau đó mỉm cười: " Hà phương khả hóa thân thiên ức? Nhất thụ mai hoa nhất Phóng ông[1]. Người này có lẽ rất thích hoa mai, không biết người vẽ bức tranh này là ai? 

[1] Bài thơ Mai hoa tuyệt cú

- Lục Du: 

Văn đạo mai hoa sách hiểu phong,

Tuyết đồi biến mãn tứ sơn trung.

Hà phương khả hoá thân thiên ức,

Nhất thụ mai hoa nhất Phóng ông.

Tiền Thường Tín nhất thời không biết nên nói gì cho phải, tranh này là trước đó vài ngày Thụy vương phi tự mình đưa tới, ngay cả hoàng thượng khi biết việc này cũng cố ý bảo gã mang đến xem thử, ai ngờ vị chủ nhân vẽ ra bức hoạ này là ai cũng không biết. 

"Hồi bẩm hoàng hậu, nô tài cũng không rõ ạ." Tiền Thường Tín cười nói: "Hoàng thượng muốn thưởng họa, nên nô tài tùy ý lấy mấy bức hoàng thượng chưa xem mang đến, nô tài cũng không có lá gan tìm hiểu trước đâu ạ."

"Ừm, trên bức tranh này lại không có lạc khoản." Khúc Khinh Cư tùy ý trả lại tranh cho Tiền Thường Tín, khoát tay nói: "Nếu đã như vậy, thì ngươi mang trở về đi."

Đợi sau khi Tiền Thường Tín rời đi, Khúc Khinh Cư nhìn nữ nhi đang ngủ say trong lòng nhũ nương, chân mày cong lên, thoạt nhìn như là đang cười nhưng trong đáy mắt không có ý cười.

Sau khi Tiền Thường Tín trở về liền kể lại chuyện vừa nãy gặp hoàng hậu nương nương với hoàng thượng, sau đó gã phát hiện, tâm tình của hoàng thượng tốt hẳn liên tục mấy ngày, ngay cả chuyện tú nữ vào cung cũng không làm ảnh hưởng nổi đến tâm tình cực tốt đó.

Những tú nữ đó được đặc ân cho hồi hương tự gả, chỉ còn lại năm người, cũng bị hoàng thượng ban cho người khác làm thị thiếp. Bởi vì chuyện này, mà thái tử và nhị hoàng tử càng thân cận với hoàng thượng hơn, nhất là nhị hoàng tử, mở miệng nói chuyện đều khen hoàng thượng là người cha tốt.

Gã là thái giám, không hiểu được tình cảm giữa nam nữ, nhưng gã biết rõ, không ai có thể chen giữa phá đám hoàng thượng và hoàng hậu. Đến cả hai vị Thái hậu cũng không có ý kiến gì thì ai dám lên tiếng nói ra nói vào chứ? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!