Editor: Mèo ™
Lại một năm hoa nở, phủ Thụy vương gần đây nơi nơi đều vui mừng, Vương gia vừa khôi phục tước vị Thân Vương không lâu, vương phi lại có thai, đó được xem là chuyện vui nhất trong vài năm trở lại đây của phủ Thụy vương rồi.
Trước khi được gả vào vương phủ, Lục Ngọc Dung cho rằng Thụy vương là một tên nam nhân háo sắc hoang đường, nhưng sau khi bước vào vương phủ, mới biết được những việc tai nghe mắt thấy mới đúng là sự thật.
Ngày thứ ba nàng vào vương phủ, Vương gia cùng nàng trở về nhà mẹ đẻ, sau đó lại đuổi hết một đám thông phòng thiếp thất trong vương phủ đến biệt viện, tuy có một vài người là do hoàng thượng ban thưởng nên không thể đuổi ra khỏi phủ, nhưng thời gian Vương Gia đến phòng của những nữ nhân đó cũng dần ít hơn.
Chẳng biết từ lúc nào, Vương gia bắt đầu thích vẽ tranh, hơn nữa thích vẽ nhất là hoa hồng tiên diễm loá mắt, nàng từng hỏi hắn vì sao lại thích vẽ loài hoa chói mắt rực rỡ như vậy, nhưng hắn lại không trả lời.
Lúc trước khi còn chưa xuất giá, nàng đã có người trong lòng, nhưng hoàng mệnh không thể không tuân, nàng đành nhắm mắt đưa chân, gả cho tên nam nhân thanh danh bê bối nhất kinh thành này.
Nhưng có lẽ đa tình là thiên tính của nam nhân, sau khi nàng có thai, Vương gia lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với một thiếp thất thông phòng trong phủ, mặc dù mỗi ngày đều đến thăm nàng, nhưng phần lớn thời gian lại ngủ ở chỗ thiếp thất thông phòng kia.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện gì quá đáng ngại, nàng nhận hoàng mệnh mới gả cho hắn, hắn thích ai, sủng ái ai, thì liên quan gì đến nàng?
Tất cả những hạ nhân trong phủ Thụy vương đều biết, cảm tình Vương Gia dành cho kế vương phi tốt hơn nhiều so với vương phi tiền nhiệm, cho nên cũng không có ai dám xem thường vương phi, huống chi vương phi còn đang mang thai.
Nhưng rất nhanh đã có hạ nhân tinh mắt nhận ra, dung mạo của thiếp thất thông phòng được Vương Gia sủng ái gần đây có vẻ rất giống vương phi, đám hạ nhân tức thời hiểu được, vương phi hiện thời đang có thai, không thể hầu hạ Vương Gia trong việc giường chiếu được, nên ngài mới tìm an ủi trên người người khác.
Sau khi Lục Ngọc Dung nghe thấy tin đồn, ngược lại càng thêm khoan dung với thiếp thất thông phòng kia, khiến hậu viện phủ Thụy vương càng ngày càng an bình, khác xa với hậu viện chướng khí mù mịt trước kia nhiều.
Nàng đã từng gặp một người tên là Dao Khê trong vương phủ, nàng có biết nha đầu này, trước kia là tỳ nữ cận thân của Khúc Ước Tố.
Nhớ lại năm đó nàng và Khúc Ước Tố cùng làm thơ từ ca phú trong phủ Tấn An trưởng công chúa, mấy vị vương phi khác cầm tác phẩm của bọn họ bình xét, ai mà ngờ được Thụy vương phi bị xử trảm, Khúc trắc phi lại chết bệnh, mà nàng lại trở thành kế vương phi của phủ Thuỵ vương chứ.
Vận mệnh luôn buồn cười như vậy, người mình muốn thì không có được, người mình không muốn lại cố tình đưa đến trước mặt. Chằng chịt lộn xộn, đến cuối cùng, cũng không biết ai là người cười, ai là người tiếc nuối.
Lần đầu tiên nàng thấy tranh của Vương Gia là khi nàng có thai tháng thứ ba, lúc đó là đầu hạ, nàng nóng ngủ không được, liền đi dạo xung quanh hóng mát một chút. Cũng không biết tại sao lại đi tới thư phòng, thấy trên thư án có một bức hoạ chưa vẽ xong.
Đó là một bức tranh vẽ hoa mai đang nở rộ, tuyết đọng thật dày, cùng với một cỗ kiệu tinh xảo, bức rèm cửa sổ theo gió bay tung lên giữa hoa tuyết đầy trời, bên trong kiệu có một bóng người mơ hồ, chỉ lộ ra ống tay áo màu đỏ và một vạt áo choàng bằng gấm Thiên Tàm Ti.
Một bức tranh trống trải, nàng lại cảm thấy bản thân mình chính là người trong bức tranh này, dường như nàng đang chờ nữ tử trong kiệu vén bức rèm mỏng cửa sổ lên, nhưng cuối cùng đối phương đã phủ rèm xuống, che giấu toàn bộ lại bên trong.
Nàng cảm thán định vuốt ve góc tay áo đỏ như đang nhẹ bay lượn trong gió rét, kết quả tay còn chưa chạm tới bức tranh, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Nàng giật mình quay đầu, liền nhìn thấy biểu cảm Vương Gia lạnh nhạt đứng ở trước cửa, hắn nhìn vào ánh mắt nàng, dường như nhìn người xa lạ đã từng quen biết nào đó, vừa lạnh lùng lại vừa đờ đẫn.
Vương Gia... Giọng nàng hơi run, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
"Sao Vương phi lại đến đây?" Hắn tiến lên thu hồi bức tranh, giọng điệu đã hoà hoãn như thường:
"Ta đưa nàng về phòng, ban đêm trời tối khó đi."
Nàng theo hắn ra khỏi phòng, quay đầu nhìn cửa thư phòng đã đóng chặt, nhịn không được mở miệng hỏi:
"Vương Gia vẽ bức tranh đó hơi giống với cảnh trí Mai viên trong phủ chúng ta."
Ừm. Hắn từ chối cho ý kiến, gật gật đầu.
"Tuyết trắng mai đỏ, làm nổi bật nhau, đẹp đến say lòng người."
Nhớ tới ý cảnh của bức họa đó, nàng không thể không đồng ý với Vương Gia, tuyết trắng mai đỏ xinh đẹp tuyệt trần, góc áo choàng đỏ của người bí ẩn trong kiệu đúng là để phối với cảnh tuyết bên ngoài, phong cách vẽ tranh của Vương Gia càng ngày càng tuyệt rồi.
Từ đó về sau, nàng không còn nhìn thấy trong tranh của Vương Gia xuất hiện người hay vật khác, ngay cả tranh vẽ nàng hay nhi tử cũng không có.
Sau đó, tranh của Vương Gia lại cực kì vang danh trên khắp đại giang nam bắc, có không ít người vung tiền như rác chỉ để cầu một bức tranh của Vương Gia, tuy rằng trong phủ có không ít họa tác, nhưng nàng cũng rất ít thấy Vương Gia bán hay tặng tranh cho ai.
Nàng cũng biết quan hệ của hoàng thượng và Vương Gia không mấy thân cận, cho nên bình thường nàng và Vương Gia rất ít bị triệu tiến cung. Nhưng may mà tính tình Vương Gia hiện tại đã tốt hơn nhiều, cho nên mỗi khi trong cung có việc triệu kiến, Vương Gia cũng dằn lòng mà đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!