Lúc Phương Cẩn Chi rời đi, trong ngực Vệ mụ mụ ôm một cuộn gấm hoa màu vàng nhạt mà Tam nãi nãi vừa cho. Bên trong cao môn đại hộ bậc này, nhất cử nhất động đều bị người ta dòm ngó. Cho dù Tam nãi nãi không chào đón Phương Cẩn Chi, nhưng chuyện liên quan đến thể diện nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn. Cho nên bà ta mới khiển trách chuyện Lục Giai Nhân lén lút tráo đổi hai khúc vải.
Phương Cẩn Chi trở về không bao lâu, thì Ngũ nãi nãi liền phái người đưa tới hai cuộn vải chất lượng tốt hơn. Một khúc Sắc Cẩm hoa tùng nhỏ li ti, một khúc Trọng Cẩm viền nổi kim tuyến, đều là chất liệu mới được phân phát đợt này trong phủ. Tiểu nha hoàn đưa đồ nói: "Thất cô nương còn nhỏ tuổi, hai tấm vải này quá hoa lệ, không thích hợp với nàng ấy. Ngũ nãi nãi dự định cất chúng lại, đợi đến khi Thất cô nương qua hai tuổi nữa rồi mới may y phục mới, nhưng Thất cô nương lại muốn tặng cho biểu tỷ."
"Thất cô nương thật là một người thiện tâm, Ngũ nãi nãi thật tốt!" Vệ mụ mụ nhìn hai khúc vải này, khen không ngớt lời.
Phương Cẩn Chi ngồi đung đưa đôi chân ngắn ngủn trên ghế, từ chối cho ý kiến đối với những lời tiểu nha hoàn này vừa nói. Thời điểm còn ở nhà, vốn là một tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, nhưng hiện tại không thể không đa nghi. Hơn nữa, trong lòng Phương Cẩn Chi lại cho rằng: coi như tiểu nha hoàn này thật tình, không chừng trong lòng bọn họ còn có toan tính khác. Cho dù có bất cứ lý do nào thì nhất định cũng không phải vì thật sự thích bé.
Huống chi, chính Tam cữu cữu và Ngũ cữu cữu, hai vị thân cữu cữu này đã đoạt lấy cửa hàng và thôn trang của Phương gia. Cho nên, coi như bọn họ có cho bé tơ lụa nhiều hơn nữa, thì Phương Cẩn Chi cũng sẽ không cảm thấy bọn họ là người tốt, có thiện tâm.
Phương Cẩn Chi suy đoán không sai. Ngũ nãi nãi thật sự cố ý, muốn dùng Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân để so sánh, nữ nhi của bà ta hiểu chuyện, hào phóng, cũng làm tăng thể diện cho bản thân bà ta.
"Vải Ngũ nãi nãi đưa tới so với Tam nãi nãi còn tốt hơn! Khúc Trọng Cẩm viền nổi kim tuyến này thật sự rất đẹp mắt, có thể làm một cái áo khoác mới, khúc Sắc Cẩm hoa tùng nhỏ li ti có thể làm một cái áo ngắn, còn khúc Vân Cẩm của Tam nãi nãi đưa thì may váy ngoài là tốt nhất......" Vệ mụ mụ lẩm bẩm phải sử dụng mấy tấm vải này như thế nào.
"Không." Phương Cẩn Chi ngừng đung đưa đôi chân bé nhỏ. "Đều thu lại hết, dùng hai khúc vải sẫm màu lần trước đưa tới may y phục mừng năm mới đi."
"A? Nhưng hai khúc vải đó đã bị bẩn hơn phân nửa, không đủ dùng để may váy."
"Vậy thì ghép hai khúc vải đó lại dùng!"
Vệ mụ mụ không hiểu, nhưng bà vẫn luôn là một người biết vâng lời. Phương Cẩn Chi đã sai bà làm như vậy, bà đành tiếc nuối thu hồi hai cuộn vải mới, rồi bày hai cuộn vải cũ ra chắp chắp vá vá, may y phục mừng năm mới cho Phương Cẩn Chi.
Vệ mụ mụ không phải là một người thông minh, nhưng đủ trung thành, hơn nữa còn rất nghe lời
-- như vậy là đủ rồi.
Đến khi Vệ mụ mụ may xong y phục mới cho Phương Cẩn Chi, thì cũng đã đến ngày hai mươi tám tháng chạp.
Đến ngày này, nam nhân trong phủ Quốc Công đều đã quay về nhà, bắt đầu kỳ nghỉ, chuẩn bị lễ mừng năm mới. Nhân khẩu trong Phủ Quốc Công rất đông, ngày thường không bao giờ dùng bữa cùng với nhau. Nhưng vào ngày hôm đó, bởi vì người trong nhà gần như đã tề tựu về đầy đủ, nên sẽ tụ họp tại Hạp Viễn Đường cùng nhau dùng bữa tối.
"Một lát nữa đến Hạp Viễn Đường, Cẩn Chi phải tuân thủ quy củ, đi theo hai vị biểu tỷ. Nhớ chưa?" Tam nãi nãi mang theo hai nữ nhi và Phương Cẩn Chi cùng đi về phía Hạp Viễn Đường.
"Đã nhớ kỹ, con sẽ đi theo hai biểu tỷ." Phương Cẩn Chi ngoan ngoãn nói.
Hạp Viễn Đường rất rộng, cho dù cả bốn đời của Lục gia tề tựu, cũng ngồi không hết. Người ngồi đầy cả nội đường, nhưng không hề tạo ra âm thanh ầm ĩ. Mặc dù có vài vị lão giả trò chuyện, mấy vãn bối tán gẫu, nhưng đều dùng giọng điệu rất nhỏ. Phương Cẩn Chi vội vã nhìn lướt qua, muốn biết vị nào mới là ngoại tổ phụ của mình.
Phương Cẩn Chi không đoán được vị nào mới là ngoại tổ phụ của mình, ngược lại phát hiện một chuyện hết sức kỳ quái
-- chỗ ngồi bên cạnh Quốc Công Gia đang bỏ trống. Chẳng lẽ bọn họ tới lâu như vậy mà vẫn chưa khai yến, là vì một người vẫn còn chưa đến?
"Đừng có nhìn ngó lung tung không có quy củ như vậy!" Lục Giai Nhân nhỏ giọng oán trách một câu.
"Đã biết, đa tạ Lục biểu tỷ." Thái độ của Phương Cẩn Chi hết sức hữu nghị, điều này làm cho hỏa khí của Lục Giai Nhân không có chỗ phát ra.
Ngoại trừ Đại cô nương đã xuất giá, mấy vị cô nương còn lại của Lục gia và Phương Cẩn Chi ngồi cùng một bàn. Tuy Lục Giai Nhân đã nhỏ giọng, nhưng những người ngồi bàn này đều nghe rõ.
Tam cô nương Lục Giai Liên là thứ xuất, nàng ta giả vờ không nghe thấy. Ngũ cô nương Lục Giai Huyên đích xuất thì đảo mắt một vòng, cười hì hì nói: "Vị này chính là biểu muội Phương gia sao? Trước đó vài ngày ta bị bệnh, bằng không đã sớm đến thăm ngươi."
Lục Giai Huyên bảy tuổi, bình thường ở trong phủ cũng rất được lòng người, mở miệng nói chuyện thì giọng nói lại êm ái như tiếng chim hoàng oanh.
"Vậy sau này biểu tỷ phải tìm muội chơi nha." Phương Cẩn Chi không biết nàng ta là vị biểu tỷ nào, cho nên cũng không thêm thứ bậc.
"Đây là Ngũ biểu tỷ của Tứ cữu cữu." Lúc này Lục Giai Bồ mới phản ứng được, vội vàng giới thiệu cho Phương Cẩn Chi mấy vị biểu tỷ muội. Dù sao hiện tại trên danh nghĩa Phương Cẩn Chi là do Tam nãi nãi chăm sóc.
Trừ Lục biểu tỷ Lục Giai Nhân, mấy vị biểu tỷ muội khác cũng không khó chung đụng. Ít ra thì ngoài mặt là như vậy. Phương Cẩn Chi nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, cười cười nói nói.
Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi vẫn còn một sự nghi ngờ rất lớn, lúc này cũng đã qua giờ cơm rồi, cuối cùng là đang đợi người nào đây?
"Cẩn Chi." Ngũ nãi nãi vẫy vẫy tay với Phương Cẩn Chi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!