Mọi người kinh ngạc phát hiện mũi tên đang lao về phía đầu của Lục Vô Lệ!
Lại liên tưởng từ trước đến nay, Lục Vô Nghiên là một người làm việc không đúng mực, dường như không có chuyện gì mà hắn không dám làm, đám thiếu gia Lục gia cùng với mấy gã sai vặt, nha hoàn đứng đàng xa không khỏi căng thẳng.
Ngay cả Phương Cẩn Chi đứng bên cạnh cũng trợn mắt, khẩn trương nhìn theo mũi tên này.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mũi tên xuyên qua lỗ vuông trên đồng tiền bắn trúng cây trâm ngọc trên búi tóc Lục Vô Lệ, đẩy trâm ngọc ra khỏi búi tóc của hắn. Bởi vì lực bắn quá lớn, cây trâm ngọc đâm thẳng vào hồng trụ cách đó không xa.
Mũi tên đã thay thế trâm ngọc, ở lại trên tóc của Lục Vô Lệ, giữ cho mái tóc của Lục Vô Lệ không rơi tán loạn.
Hai đồng tiền trên mũi tên lung lay hai vòng, cuối cùng dừng lại sát vào lông đuôi tên.
"Nhị ca, trâm cài tóc mới này như thế nào?" Lục Vô Nghiên ném trả cung tên lại cho tứ đệ Lục Vô Thế.
Ngay lúc này, trong đầu Lục Vô Lệ thật sự hiện lên tình cảnh mũi tên xuyên vào búi tóc của hắn, cho nên cả khuôn mặt hắn tái mét. Tay hắn có chút cứng ngắc đưa lên sờ mũi tên đang cắm vào trong tóc mình. Đầu ngón tay của hắn đụng phải hai đồng tiền xuyên qua mũi tên, tạo nên mấy tiếng vang giòn giã.
Lục Vô Lệ có chút khó khăn mở miệng: "Tiễn pháp của Tam đệ quả thật lợi hại."
Ánh mắt Lục Thân Ky gắt gao nhìn chằm chằm mũi tên trên búi tóc Lục Vô Lệ. Một lúc lâu sau, ông mới dời ánh mắt sang Lục Vô Nghiên. Ông lớn tiếng nói: "Con theo ta vào đây!"
Ông nói xong, xoay người, sải bước đi về phía đình nghỉ mát phía sau.
Ai cũng có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói Lục Thân Ky. Đám thiếu gia Lục gia này không khỏi nghi ngờ, sao Lục Thân Ky lại nổi cơn thịnh nộ như thế?
Lục Vô Nghiên khẽ cúi người xuống, mỉm cười nói với Phương Cẩn Chi: "Tam ca ca đi một lát sẽ trở lại, muội ở đây chờ ta."
"Dạ!" Phương Cẩn Chi mạnh mẽ gật đầu.
Lục Vô Nghiên đi vào trong lương đình, Lục Thân Ky quan sát hắn từ đầu đến chân, lớn tiếng chất vấn: "Tiễn pháp của con là học từ ai!"
Lục Vô Nghiên có chút lười biếng nghiêng người dựa lên con đại bàng gỗ sơn đỏ trên hành lang, tùy ý nói: "Phụ thân cứ coi như con tự học vậy."
"Không thể nào!" Lục Thân Ky khẳng định.
Lục Vô Nghiên cười khẽ, nói: "Phụ thân đã đoán được rồi, cần gì phải hỏi nhiều chứ?"
"Con!" Lục Thân Ky dùng ngón tay chỉ vào Lục Vô Nghiên, rồi lại để tay xuống. Ông bình ổn lại phẫn uất trong lồng ngực, nhưng vẫn giận dỗi nói: "Con muốn học bắn tên tại sao không tìm ta!"
Lục Thân Ky thật sự tức giận, nữ nhân kia quả thật đã chuẩn bị tất cả cho Lục Vô Nghiên. Ngay cả võ nghệ cũng tìm người khác tới dạy cho hài tử của bọn họ!
Khiến Lục Thân Ky tức giận hơn chính là tiễn pháp mà Lục Vô Nghiên học được là của người kia!
Trong quân đội, tiễn pháp của Lục Thân Ky cao siêu không ai không biết không ai không hiểu. Nhưng cố tình......
Ông thật sự không dám tự xưng đệ nhất.
Mà người có tiễn pháp khiến ông mặc cảm, không chỉ suýt đoạt mất thê tử của ông trước đây, mà hiện tại hài tử bảo bối của mình lại đi theo người đó học tiễn pháp!
Lục Vô Nghiên nén cười, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Nhi tử chỉ vô tình kết giao với ông ấy thôi, cũng không phải mẫu thân bảo ông ấy dạy con."
"Thật chứ?" Lục Thân Ky nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên. Ông biết nhi tử của mình sẽ không nói dối những chuyện như thế, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút. Ông chuyển đề tài, nói: "Sao hôm nay con lại đứng ra so tiễn pháp với bọn chúng? Đó không phải tác phong của con."
Lục Vô Nghiên lắc đầu cười khổ, nói: "Dĩ nhiên là vì khoe khoang."
"Hả?" Lục Thân Ky sợ mình nghe nhầm.
"Cũng không thể để cho nhi tức phụ của người cho rằng tất cả biểu ca của con bé đều biết bắn tên, mà con lại không." Lục Vô Nghiên cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn đã sớm nghe nha hoàn nói, gần đây mỗi buổi sáng khi Phương Cẩn Chi đi ngang qua nơi này, đều dừng lại xem mấy biểu ca bắn tên. Người nào bắn tên trúng hồng tâm, bé còn vỗ tay kêu lên: "Biểu ca thật là lợi hại!"
Bọn họ lợi hại? Rõ ràng là...... chưa từng trải qua sự đời!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!