Chương 190: Thiếu

Lục Vô Nghiên đút Phương Cẩn Chi uống hết một chén thuốc to, sau khi Phương Cẩn Chi uống xong thì ngủ say.

Lục Vô Nghiên hôn một cái lên trán nàng, đắp kín chăn cho nàng, lúc này mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hắn đi thẳng đến phòng Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn vừa được bà vú cho bú sữa xong, hiện tại đang nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ.

Thấy Lục Vô Nghiên đến, mấy bà vú vội vàng hành lễ với hắn.

Họ hiếm khi thấy được vẻ mặt nhu hòa của Lục Vô Nghiên, lúc này mới đánh bạo nói: "Tiểu thiếu gia rất ngoan ngoãn, lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy một tiểu hài tử xinh đẹp nhu thuận như vậy!"

"Nô tỳ cũng lần đầu tiên nhìn thấy!"

Mấy bà vú mỗi người nói một câu, khen ngợi Chung Cẩn hết lời.

Từ trước đến giờ Lục Vô Nghiên không thích nghe những lời nịnh nọt như thế kia, nhưng lúc này hắn nghe mấy bà vú khen ngợi liên tục cũng có chút cảm giác vui vẻ.

Mặc dù hắn không nói gì, trong lòng lại nghĩ: hừ, cũng không nghĩ xem đấy là con trai của ai.

Lục Vô Nghiên bước nhanh đến giường nhỏ, đứng ở bên giường nhìn Lục Chung Cẩn đang ngủ say.

Con trai hắn thật là dễ nhìn!

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Tự nhiên nảy sinh cảm giác tự hào, Lục Vô Nghiên đưa tay bế Lục Chung Cẩn lên.

Lục Chung Cẩn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, liền mở mắt, đôi mắt to sáng lên.

Hắn lại quơ quơ nắm tay nhỏ, nhét vào trong miệng của mình.

Lục Vô Nghiên kéo tay Lục Chung Cẩn ra, nắm tay nhỏ đều dính đầy nước miếng.

Lục Vô Nghiên nhìn chằm chằm nước miếng, nhịn nửa ngày, mới không ném vật nhỏ trên người xuống.

Hắn ra sức an ủi chính mình rằng Lục Chung Cẩn chỉ là một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ chảy nước miếng là chuyện bình thường!

Hắn ôm Lục Chung Cẩn đi đến bên cạnh cái bàn ba chân cao, từ trong giỏ trúc lấy ra một cái khăn mới tinh, lau nước miếng cho Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn rầm rì hai tiếng, cắn lấy cái khăn mà Lục Vô Nghiên lau nước miếng cho hắn.

"Bẩn! Nhả ra!" Lục Vô Nghiên lập tức nói.

Giọng nói của hắn hơi lớn, làm cho Lục Chung Cẩn bị dọa sợ.

Lục Chuông Cẩn liền há miệng ra, sau đó "Oa" một tiếng khóc lên.

"Này thì có gì mà khóc chứ?" Lục Vô Nghiên vừa dứt lời, trong lòng lại lập tức luống cuống.

Phải làm sao thì hắn mới hết khóc đây?

Hắn vừa răn dạy xong, Lục Chung Cẩn càng khóc lớn hơn, một tiếng lại một tiếng, gần như khàn cả giọng.

Lục Vô Nghiên bối rối.

Hắn nhìn mấy bà vú đứng ở bên cạnh, không vui nói: "Các ngươi còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mau tới đây dỗ hắn!"

"Dạ dạ dạ…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!