Chương 20: (Vô Đề)

Cô dâu sắp cưới về đến nhà lúc bảy giờ với hôn phu và chị song sinh.

Max nhìn ra từ cửa sổ thấy John cầm hành lý của Annie và bước giữa hai cô gái ấn tượng. Cặp song sinh này y hệt nhau. Cả hai đều có chiều cao trung bình và có mái tóc dài vàng đậm hơn của Ellie, các đường nét đều rất thanh tú. Theo ý riêng của Max, cặp đôi này rất đẹp, nhưng không thể cạnh tranh được với vẻ đẹp của Ellie.

John Noble thì trông có gì đó lạ lạ. Anh ta trông như thể đang làm việc ở phố Wall hoặc cũng có thể là một ma

-nơ

-canh trong cửa kính một cửa hàng. Anh ta cao, ốm, và gọn gàng trong một chiếc áo sơ mi màu xanh sáng gột hồ với quần kaki. Không một cọng tóc rơi ra. Có gì đó kỳ lạ về anh ta. Max không thể nghĩ ra đó là gì cho đến khi John bước đến gần hơn. Anh nhận thấy trán John vẫn thẳng băng khi anh ta mỉm cười. Như thể da anh ta bị cứng lại vậy. Tiêm botox? Chắc là không.

Ellie đến đằng sau Max. "Cái đứa xấu xa ở bên trái," cô thì thầm.

Anh cố không cười. "Cố thuận hòa lại đi," anh thì thầm đáp lại.

"Anh nói cứ như mẹ em ấy."

"Thì cứ làm thế đi. Hãy cư xử đẹp vào."

Cha cô đi qua họ và ra mở cửa trước.

Annie phát hiện ra Ellie. "Em không nghĩ chị ở đây," cô hét lên. "Em rất vui vì chị đã tới."

Hai chị em vẫn huyên thuyên ôm nhau. Mặc dù cả hai người đều nói cùng một lúc, nhưng hình như vẫn hiểu người kia đang nói gì.

Ava đứng đằng sau Annie, chờ đợi. Cô nắm chặt cuốn sổ tay, và Max nhận ra sự kích động ở cô khi chờ cho Ellie chú ý đến mình. Khi đến lượt cô, cô cho Ellie một cái hôn phớt lên má.

"Em vui vì chị đã quyết định cư xử như một người lớn và trở về nhà dự đám cưới," Ava nói. Cô hạ thấp giọng mình. "Và, cũng vì, chị sẽ dự đám cưới."

"Không, chị sẽ không dự," Ellie trả lời.

Cô dán một nụ cười lên khuôn mặt mình và giới thiệu Max với các em gái. Cô đã không nói gì tiêu cực về Ava, dù có vài từ cô muốn dùng đến. Sau đó cô giới thiệu John.

Anh ta đang đứng ở cửa với đầu cúi xuống. Khi cô nói tới tên anh, anh nhìn lên, nhưng không nhìn vào Ellie. Khuôn mặt anh ta đỏ lên, và đôi mắt đâm bổ xuống như thể sợ sẽ gặp phải mắt cô. Anh ta căng thẳng bước lên phía trước và bắt tay Max, và căn phòng rơi vào im lặng. Cuối cùng, anh ta ngước lên nhìn Ellie và nói, "Chúc mừng."

"Chúc mừng cái gì cơ?" cô hỏi.

"Giải thưởng Chapman."

"Bệnh viện đã giành được giải Chapman rồi à?"

"Không phải, mà là cô."

Cô lắc đầu. "Chắc anh nhầm rồi, John. Tôi sẽ biết nếu tôi được."

"À, chắc là Bác sĩ Westfield muốn tự mình nói cho cô biết," anh ta nói. Bối rối càng làm da anh ta đỏ thêm lên. "Tôi nghĩ mình đã làm hỏng bất ngờ của ông ấy."

"Sao anh biết được tin đó vậy?" cô hỏi, vẫn tin là anh ta nhầm.

"Tôi đã nói chuyện với trợ lý của Westfield về một số giấy tờ tôi vẫn chưa nhận được cho bệnh viện ở đây, và cô ấy đã đề cập tới tin này với tôi. Mọi người ở St. Vincent rất vui. Đó là một vinh dự rất lớn, và điều đó còn có nghĩa là họ sẽ nhận thêm được tài trợ và những quỹ khác. Cô nên được nghe tin này từ Westfield mới phải. Cô sẽ trở lại đó phải không?"

"Vâng," cô trả lời. "Dù vậy, tôi cũng vẫn chưa ký hợp đồng. Tôi đã hứa với Westfield tôi sẽ giúp khi nào họ cần tôi."

"Cô đã giành được giải đó, Ellie," anh ta khẳng định.

Bây giờ những khoảnh khắc lúng túng ban đầu đã không còn, Ava thấy không hứng thú với cuộc trò chuyện đó nên bước vào bếp và nói chuyện với mẹ.

"Chapman là gì vậy?" Annie hỏi.

John trả lời. "Đó là một giải thưởng uy tín được trao cho người có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực y khoa. Năm nay nó được trao cho Ellie, và do đó, khoa của cô ấy cũng được nhận. Đó là một giải thưởng đáng thèm muốn," John nhấn mạnh, "bởi vì rất hiếm có người nhận được. Giải Chapman lần cuối cùng cách đây mười năm cho một bác sĩ nội trú năm cuối và khoa của anh ta ở Memphis."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!