Họ đang ở hiệp ba của cuộc tranh luận.
Max đã tắm xong, đang mặc một cái áo thun và quần jean, cầm lấy cái điều khiển TV, và bây giờ đang ngồi trên cái ghế sofa có nhiều lục cục với đôi chân trần trên một cái ghế đệm dài, đang cố gắng xem các tin tức cuối ngày trên một cái tivi có kích thước của một hộp bánh mì, trong khi kiên nhẫn chờ Ellie bình tĩnh và có lý lẽ hơn. Anh nghi ngờ không biết đến chừng nào.
Cái điều khiển sắp xút ra trong tay anh. Nó được dán lại với nhau, nhưng cái băng rõ ràng là đã cũ. Anh bắt mình nhớ là sẽ mua một cái remote khác hoặc một cuộn băng khác. Thật là hết sức kinh khủng khi không có được một cái đồ đổi kênh tử tế.
"Anh có đang nghe em không đấy?" cô hỏi.
"Có, anh đang nghe đây," anh nói dối.
Lạy Chúa, cô trông thật tuyệt. Anh nhìn cô đã lấy lại vẻ thoăn thoắt trong khi cằn nhằn. Cô cũng đã tắm và bây giờ đang mặc một áo ngủ sọc hồng
-trắng nhạt vừa vặn tới đầu gối, và một cái áo choàng cotton dài, buộc lại ở thắt lưng. Cái áo quá rộng với cô, cái lai áo lệt bệt dưới sàn, nhưng với anh thì trông cô vẫn quyến rũ nếu có đang mặc một cái áo choàng mỏng manh xuềnh xoàng.
Cô trông hấp dẫn với mọi thứ mà cô mặc, thậm chí với cả cái áo vô trùng rộng thùng thình mà lần đầu tiên anh gặp thấy cô mặc.
Không biết về những suy nghĩ của anh, Ellie tiếp tục tràng đả kích của mình. Cô có mọi lý do để thất vọng. Cô không nói một lời trong khi anh giải thích cho lý do anh đến Winston Falls và ý định là cái bóng của cô cho đến khi hai người họ trở về nhà cô, nhưng khi anh giải thích xong, cô đã phản ứng lại. Dù vậy, cô đã không nhào về phía anh. Cô tràn đầy giận dữ, và anh thấy thích thú với cái phản ứng này.
Giận dữ dù sao cũng tốt hơn là kinh hãi hoặc khóc lóc.
"Anh không được cho ba mẹ em biết đâu đấy." Cô quá giận đến nỗi giọng run lên. Cô không phải là một người hay la hét, và anh cũng đánh giá cao điều đó.
"Có, anh phải," anh bình tĩnh nói lại tới lần này là lần thứ sáu hay bảy. "Họ cần phải nhận thức được sự nguy hiểm."
"Anh còn chưa chắc chắn Landrys có thuê người giết Sean hay em nữa không mà."
"Có, anh chắc chắn. Ellie, chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này thôi. Anh sẽ ở đây với em cho tới khi em an toàn trở về nhà."
"Sau đó thì sao?"
"Nếu Willis Cogburn không bị bắt hay bị giết, đặc vụ khác sẽ nhận trách nhiệm."
"Bị giết?"
"Nếu hắn cố làm thương tổn em, thì chết tiệt, anh sẽ giết hắn." Cơn giận dữ bùng lên trong anh ở cái ý nghĩ có kẻ nào đó làm thương tổn cô.
"Anh phải bắt hắn, nhưng đừng bắn hắn," cô lẩm bẩm. "Sau đó anh có thể thỏa thuận với hắn sẽ nhận bản án nhẹ hơn nếu hắn làm chứng chống lại Landys."
"Em là một bác sĩ, chứ không phải luật sư," anh phản đối.
"Thì đúng như vậy mà, không phải sao? Cứ hỏi một luật sư thử xem. Anh ta sẽ đồng ý với em. Willis Cogburn nên còn sống để làm chứng."
"Anh là một luật sư đây," anh nói. "Và nói cho em biết, mấy kẻ đâm thuê chén mướn không thường làm chứng đâu. Và nếu anh phải bắn hắn, anh sẽ bắn cho chết luôn."
Chống tay lên hông, cô nhìn trừng trừng vào anh. "Anh đã trở thành luật sư khi nào vậy?"
Cuộc nói chuyện đang trở nên buồn cười. Cô đang hành động như thể anh đã đánh lừa cô bằng cách đi học trường luật vậy.
"Ngay sau khi anh tốt nghiệp đại học Vanderbit."
"Ở đâu?"
Anh cười. "Đại học Luật Vanderbit ở Nashville," anh nói.
"Sau đó làm FBI?"
"Ừ."
"Vậy thì anh cũng thông minh đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!