Ellie gọi cho ba mẹ để báo cô sẽ về nhà vào tối thứ Ba. Ba cô muốn đón cô ở sân bay, nhưng cô nói sẽ thuê một chiếc xe hơi vì thế cô sẽ không bị phụ thuộc vào bất kỳ ai cho vấn đề di chuyển. Cô đã không nói với ông cô cũng muốn được bỏ đi nhanh nhất có thể nếu thấy cần.
Bởi vì cô có thể đáp một chuyến bay sớm hơn, cô đã hạ cánh sớm hơn dự kiến và cũng đã thuê một chiếc xe và đang trên đường về Winston Falls ngay sau buổi trưa. Đó là một chuyến đi dễ chịu. Hai phần ba quãng đường là trên một xa lộ bốn làn xe, và cô đã không tốn nhiều thời gian. Quãng đường còn lại là trên một con đường hai làn xe uốn cong qua các vùng nông thôn. Con đường thoai thoải qua những ngọn đồi, và chỉ có vài bảng hiệu.
Ở cả hai bên đường là những bụi rậm và cây cối dày đặc, có một vài nơi đã héo rũ nhưng vẫn còn hoa dại đầy màu sắc.
Ellie đã phải chắc chắn chiếc xe thuê của mình có GPS bởi cô không biết rõ tuyến đường này lắm. Mặc dù cô đã về nhà nhiều lần, nhưng những lần đó cha cô đều lái xe, và cô thật sự đã không quan tâm nhiều lắm đến con đường và các bảng chỉ đường.
Có lúc cô có cảm giác như đang lái xe qua một khu rừng. Những cành cây vươn ra ngoài đường che khuất ánh mặt trời. Có một chút kỳ lạ, cô nghĩ, và điềm báo gì đó thì phải. Cô mở cửa sổ để có một chút không khí trong lành và ngay lập tức cảm thấy độ ẩm dày phả vào mặt cô. Nó thoang thoảng mùi của đất và và một chút hoảng sợ bị bắt giữ. Cô nhận ra phía bên kia con đường dẫn đến chỗ thác nước và bị cám dỗ để ngoặt vào, nhưng cô nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó.
Vì cô nhớ lại, cái hiện tượng tự nhiên được đặt tên cho thị trấn của cô cách đường mòn khoảng nửa dặm, và cô sẽ phải đi bộ một đoạn để vào đó. Một ngày nào khác vậy, cô nghĩ.
Thị trấn đã ở trong tầm mắt, và cái bảng chỉ dẫn đầu tiên cô thấy là cái chỉ đường đến bệnh viện Winston Falls. Một cái rùng mình bất ngờ thoáng qua. Ký ức về cái bệnh viện đó quá sống động. Sau khi Patterson bỏ mặc cô sống chết, cô đã được đưa đến đây để cấp cứu rồi được vận chuyển bằng máy bay tới một trung tâm chấn thương. Cách đây đã khá lâu rồi, nhưng mỗi lần trở về nhà là cô lại nhớ tới điều đó. Hãy đặt nó sang một bên, cô tự nói với mình.
Winston Falls là một thị trấn phương Nam điển hình. Những con đường rộng rãi, nhiều cây xanh tươi mát. Cô ra khỏi đường Main Street, đi qua hai tòa nhà, vượt qua trường trung học Scared Heart, và rẽ xuống Birch Street, nơi ba mẹ cô sinh sống. Gần như tất cả các căn nhà ở khu phố cổ này đều có cổng vòm rộng phía trước, và các cư dân thích ra ngoài hè vào những buổi chiều muộn để đọc báo và uống các tách trà ngọt ngào của họ. Cô nhớ đã từng ngồi trên các tấm gỗ sơn ngoài cổng vòm của căn nhà mình, chơi các trò chơi board game (*) với các em.
(*: Board game là những trò chơi nhóm được chơi trên những chiếc bàn bằng gỗ
- ND)
Qua một khối nhà đã thấy căn nhà của mình. Ngôi nhà hai tầng này gần đây đã được sơn lại màu vàng nhạt, cửa trước và các cửa chớp bây giờ là màu đen. Mấy cái ghế mây màu đen được đặt ngoài hiên, và các ghế đệm mới màu đỏ hợp với các chậu hoa phong lữ đỏ thắm đặt trên mỗi bậc hiên rộng.
Cha cô hẳn đang nhìn ra cửa sổ bởi vì, ngay khi cô dừng lại ở đường xe vào nhà, ông đã mở cửa trước và ra hiệu cho cô, hét lên, "Đậu xe phía sau nhà để xe ấy, Ellie."
Khu vực phía sau nhà để xe lúc đầu tính dùng cho sân bóng rổ, nhưng gia đình cô thường dùng nó như chỗ để xe khi mọi người tới thăm. Ở phía rìa của sân là cầu thang dẫn đến căn nhà phía trên nhà để xe. Nó cũng mới vừa được sơn lại, và cô nhận thấy có rèm ở mỗi cửa sổ phía trên lầu. Ba mẹ cô đã thực sự chải chuốt lại nơi này, cô nghĩ.
Cô chưa kịp tắt máy xe khi cha cô mở cửa sau và bước xuống cầu thang. Ông dang rộng tay ra và cô ào vào. Không có vấn đề cô đã bao nhiêu tuổi rồi, cô sẽ không bao giờ thấy chán với những cái ôm gấu bự của ba mình. Khi cuối cùng ông cũng buông ra, ông choàng cô qua vai và ôm cô ở chiều dài cánh tay mình.
"Con khỏe không? Có gặp bất kỳ rắc rối nào ở đây không?" Ông lo lắng hỏi.
"Con ổn, ba," cô đảm bảo với ông.
Những cô gái miền Nam lớn lên hay gọi cha mình là "ba," và Ellie cũng không ngoại lệ, mặc dù thỉnh thoảng bị ảnh hưởng của miền Trung Tây cô đã gọi ông là "cha".
Ellie mở thùng xe, và cha cô lấy ra túi xách cho cô.
"Cái này nhẹ như lông hồng ấy. Con có cho gì vào trong không đấy?"
Cô theo ông vào nhà, và ông đặt cái túi vào trong phòng trước khi trở lại khu vực bếp rộng rãi.
"Mẹ đâu ạ?" cô hỏi.
"Đang mua một số thứ ở cửa hàng tạp hóa. Bà ấy sẽ về nhà ngay thôi. Chúng ta không nghĩ con tới nơi cho đến tối."
Ellie vui vì chỉ có hai bố con để nói chuyện.
"Dùng một ly trà ngọt mát lạnh nhé?" ông hỏi, mở tủ lạnh.
"Con nghĩ mình không thích trà ngọt," cô thừa nhận, cảm thấy xấu hổ vì đã không giống với truyền thống miền Nam của mình. "Con sẽ pha trà không vậy."
"Không, không, mẹ con làm cả hai thứ."
Ellie lấy ly ra và bỏ đá vào trong khi cha cô rót trà ra. Cô hớp một ngụm từ ly của mình và nhăn nhó. Họ đổi ly nhau, và cô đi sang phòng khách.
"Ba có muốn ra hiên ngồi không ạ?" cô hỏi.
"Không, không," ông nói có hơi nhanh. "Ngồi ở trong đi. Bên ngoài hơi lạnh."
Cô hiểu động cơ của ông. "Nhưng chúng ta có thể ra ngoài ngồi sau khi trời tối chứ ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!