Hứa Đồng Đồng đột nhiên cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, không khí cũng không còn lạnh lẽo, đặc biệt trong lành. Cô đã chính thức có một công việc, không ngờ còn là ở một công ty thực phẩm lớn trong thành phố. Lúc này, Đồng Đồng cô phải ăn mừng, đúng rồi là ăn mừng.
Rút điện thoại trong túi áo khoác ra, Đồng Đồng hí hửng gọi cho Tử Lan. Tử Lan chính là cô bạn thân của cô từ hồi cấp ba, ngoài Tử Lan ra còn có Hạ Du. Ba cô là bạn tốt của nhau, không chỉ từ cấp ba, hai cô ấy còn học cùng cô ở đại học. Tình cảm vô cùng thân thiết.
Điện thoại được thông, giọng nói còn ngái ngủ của Tử Lan vang lên :
- Đồng Đồng không có lương tâm, mình còn muốn ngủ.
- Trưa rồi cô nương, cậu làm ơn nhìn đồng hồ đi!!
- Mặc kệ, tối qua mình phải tăng ca. Giờ chính là ngủ bù.
Tử Lan vẫn không chịu thua, giọng vẫn đều đều nói. Hứa Đồng Đồng nghe nhàm đến độ muốn thỏa hiệp. Tử Lan là người nhận được việc đầu tiên trong số ba người, làm việc ở một tòa soạn báo. Cô ấy hầu như rất bận rộn, tăng ca như cơm bữa.
- Được rồi cô nương, trưa nay cậu rảnh không?
- Đồng Đồng, cậu không nói rõ ràng. Mình cúp máy...
- Được rồi, là mình nhận được việc. Muốn..
Mới nói đến đó, tiếng Tử Lan như hét vào tai cô. Đồng Đồng không nhịn được để điện thoại xa ra khỏi tai.
- CẬU NHẬN ĐƯỢC VIỆC!!. Tốt quá, tốt quá, đi ăn đúng không? Trưa nay mình rảnh, để mình gọi Hạ Du,.. ăn ở đâu nhắn tin để bọn mình tự đến. Thế nhá!
Nói xong liền ngắt, Hứa Đồng Đồng nhìn điện thoại trên tay, khóe môi giật giật. Cô còn chưa kịp nói hết, thật đúng chỉ có mình Tử Lan.
***
Hứa Đồng Đồng chọn một quán lẩu nhỏ gần nhà, là quán cô và hai đứa kia hay lui đến. Là quán nhỏ nhưng hương vị ở đây hoàn toàn không thể xem thường. Nhắn tin cho Tử Lan xong, Đồng Đồng liền gọi đồ trước, sau đó ngồi đợi.
Đồ ăn dọn lên được một lúc, Tử Lan kéo Hạ Du nói cười bước vào. Nhìn thấy Đồng Đồng liền niềm nở, vui vẻ, đúng bộ dạng ăn miễn phí mà. Tử Lan và Hạ Du kéo ghế, ngồi đối diện với Đồng Đồng.
- Chúc mừng Hứa cô nương!
Là Hạ Du lên tiếng trước, Tử Lan cũng cười theo.
- Đúng đúng, chẳng mấy khi Đồng Đồng rộng rãi thế này đâu. Gọi cả một bàn lớn như vậy.
Hứa Đồng Đồng bĩu môi, vẻ khinh thường nhìn hai người trước mặt.
- Cậu làm như mình keo kiệt lắm ấy!!
- Đúng rồi còn gì.
Hạ Du nhìn Đồng Đồng trêu chọc.
- Hôm nay, cậu cũng được nghỉ sao Hạ Du?
- Mình đâu như cậu, chiều nay lại phải trở lại công ty rồi. Là mình trốn buổi trưa đấy.
Hạ Du than thở, cô làm ở một công ty về bất động sản, công việc lúc nào cũng chất đống. Xem ra Đồng Đồng vẫn là người nhàn rỗi nhất.
- Thôi đừng lôi công việc vào nữa mấy bà cô, mình ngán lắm.
Tử Lan lên tiếng, cắt đứt câu chuyện của hai người. Đôi mắt cô bây giờ chỉ quan tâm tới nồi lẩu trước mặt.
Hứa Đồng Đồng đưa tay mở nắp nồi ra, nước lẩu sôi sùng sục, màu đỏ cam khiến người nhìn không kìm được phải nuốt nước bọt. Mùi thơm xông lên, Hạ Du hít lấy, không nhịn được cảm thán.
- Bác Á, mùi lẩu thơm thế này đúng là không phải ở đâu cũng có được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!