"Phụt", Trần Thần bên cạnh mẹ nó sắp cười điên rồi.
Về phần hai nữ sinh kia thì sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt, trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt, hóa ra người mà bọn họ đang thì thầm thảo luận lại trông như vậy.
Vừa rồi bọn họ ở bên này ngồi lê đôi mách, còn nhớ đã nói gì, nào là nữ sinh kia xấu xí nên vì tiến vào nhóm cờ vây mà quyên góp hai mươi bộ cờ vây cho nhóm cờ vây.
Đúng, các cô còn nói nên bảo cô ta đi soi gương đi.
Nhưng hiện tại, hai người trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ trong đầu, người nên soi gương hình như là bọn họ.
Lời nói Nhan Hàm rất hung hãn, nhưng hai người này không biết bị dọa ngu người rồi, hay là cảm thấy mồm miệng mình quả thật hèn mọn, bị nói vậy cũng không dám cãi lại.
Nữ sinh tóc dài lập tức cúi đầu xin lỗi: "Em xin lỗi đàn chị."
Nữ sinh tóc ngắn không tình nguyện nói theo: "Đúng vậy, đàn chị, bọn em cũng chỉ nghe người khác nói thôi, cũng không phải cố ý…"
"Nghe nói thôi?" Cô híp mắt, nụ cười trên mặt dần thu lại, cô rốt cuộc nhìn họ bằng đôi mắt lạnh lùng, trong âm thanh lộ ra vẻ lạnh nhạt, "Nếu đã thi đậu đại học A thì đầu óc nên rất tốt nhỉ, chẳng lẽ bố mẹ các cô chưa từng dạy các cô, vụng trộm nói chuyện thị phi, ban ngày cũng sẽ gặp được quỷ."
Bùi Dĩ Hằng nhìn dáng vẻ hơi kiêu ngạo của cô, đặc biệt khi bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh.
Rất hung thần.
Bùi Dĩ Hằng đứng đây vốn là chờ Trình Tân Nam và Cao Nghiêu, bọn họ không cùng một khoa, thế nên trực tiếp hẹn nhau gặp ở mảnh sân bên này. Anh vốn đứng dưới tàng cây xem di động, kết quả nghe được tiếng nói chuyện đằng sau.
Lúc này anh đã quay đầu, cũng không muốn nghe lén các cô nói chuyện, dù sao đây là chuyện giữa các nữ sinh.
Ai ngờ anh vừa xoay người, Trình Tân Nam và Cao Nghiêu đều tới rồi.
Lúc này hai người kia cởi bỏ quân trang, trông càng trẻ trung tươi tắn. Đặc biệt Trình Tân Nam mặc áo thun đỏ ngắn tay, trên áo in đầy logo, chỉ thiếu bốn chữ "tôi rất có tiền" in trên người.
"Đi thôi." Bùi Dĩ Hằng thấy bọn họ tới, cất di động vào túi, chuẩn bị rời khỏi.
Ai ngờ Trình Tân Nam đột nhiên híp mắt, nhìn sang bên cạnh: "Khoan đã."
Đợi cậu ta nhìn kỹ càng nửa phút, rốt cuộc xác định: "Shit, là nàng tiên nhỏ."
Giọng cậu ta hơi cao, khiến sắc mặt Cao Nghiêu trở nên bó tay nhìn cậu ta: "Cái đồ mê gái, mấy hôm nay thấy ai cũng gọi là tiên nữ, tiên nữ nhà cậu đi bộ đầy đường à."
"Cậu đừng nói nhảm, đó không phải là cô gái chúng ta gặp tại quán lẩu lần trước à." Trình Tân Nam hưng phấn hơn chút, lấy khuỷu tay chọc cậu bạn mấy cái, đau đến mức Cao Nghiêu lại muốn mắng cậu ta.
Kết quả Cao Nghiêu nhìn qua, sau đó sửng sốt.
Quả thật nên sửng sốt, bởi vì cô gái đã gặp lần trước, làn da đặc biệt trắng, hơn nữa có thể nhìn ra được hoàn toàn không trang điểm, thế nên cậu ta mới đồng ý với lời nói của Trình Tân Nam, cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Dù sao xinh đẹp bởi trang điểm, cùng với vẻ xinh đẹp trời sinh, hai thứ này không cùng một cấp bậc.
Lúc này Trình Tân Nam chẳng hề để ý tình hình ở đối diện, lòng tràn đầy vui mừng, cậu ta nhịn không được hỏi: "Haiz, các cậu nói xem nếu lần này tôi xin WeChat của cô ấy, cô ấy có cho không?"
Lần trước ở quán lẩu, cậu ta ngượng ngùng không ra tay.
Nhưng giờ được gặp lại cô gái này, cậu ta thật sự cảm thấy đây là vận mệnh, là duyên phận đã định rồi. Dù sao trường học lớn như vậy, có thể gặp lại lần nữa là chuyện không dễ dàng cỡ nào.
Đây nhất định là ý định của ông trời, là ông trời thấy được sự lúng túng lần trước của cậu ta, cho cậu ta một cơ hội khác.
Cao Nghiêu nhìn nàng tiên nhỏ ở phía xa, lại nhìn cậu bạn thân một cái, nói: "Cậu thấy người trông như vậy không có bạn trai sao?"
Trình Tân Nam ngớ ra.
Cao Nghiêu tiếp tục cắm dao: "Huống hồ cho dù cô ấy không có bạn trai, cậu cảm thấy người ta trông như vậy sẽ thích cậu ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!