Chương 90: (Vô Đề)

Mùa đông Bắc Kinh, vô cùng lạnh lẽo, đặc biệt là mấy ngày nay đang vào đông.

Cho dù Mạnh Tây Nam thể trạng mạnh khỏe, hằng năm tiến hành huấn luyện trong thời tiết cực nóng cực lạnh, thì lúc này cũng hơi chịu không nổi. Nhưng Tống Uyển luôn thương yêu con trai, lần này lại không đứng ra nói chuyện thay cho anh.

Ngược lại đứng bên cạnh Mạnh Trọng Khâm, vẻ mặt lo lắng nhìn Mạnh Tây Nam.

Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành đều không ngờ, vừa về đến nhà đã nhìn thấy một màn này, hai người có phần hơi mù mờ.

"Anh, anh sao thế?" Ngôn Dụ đi tới, hỏi Mạnh Tây Nam.

Mạnh Tây Nam vừa rồi trong chớp mắt bị đẩy ra ngoài, thật sự cảm thấy sắp bị đông lạnh. Thế nhưng ở bên ngoài thích ứng một phút, lại vẫn có thể mở miệng nói chuyện, anh lắc đầu, nhìn Mạnh Trọng Khâm đứng ở cửa nhà.

"Bố, con thật sự đã nghĩ kỹ rồi, không phải nhất thời xúc động."

Nào biết câu nói này của anh lại càng chọc giận Mạnh Trọng Khâm, ông cười lạnh tức giận nói: "Con thúi lắm."

Mạnh Trọng Khâm tuy cũng là quân nhân, nhưng trên người ông là điệu bộ của một vị tướng phong độ, bình thường đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa. Cho dù là dạy dỗ con cái, cũng thường an ủi là chính. Cho nên từ nhỏ những bé trai khác trong đại viện đều rất hâm mộ Mạnh Tây Nam.

Bởi vì anh sẽ không bị bố anh tùy tiện rút dây nịt quân dụng.

Người khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có tinh lực như thế. Thế nhưng hôm nay, anh lại có thể chọc tức ông già luôn rất ôn hòa thành thế này, ngay cả Tưởng Tĩnh Thành cũng bội phục khả năng tạo phản này của anh.

Huống hồ họ vừa đi vào đã nghe đến chuyện báo cáo kết hôn gì đó nữa.

Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, thì Ngôn Dụ trầm giọng hỏi: "Vừa rồi bố nói báo kết hôn gì đó là thế nào?"

"Đúng, Ngôn Ngôn, con hỏi anh trai con thử, rốt cuộc là sợi dây nào trong đầu nó có vấn đề, mà quen biết con gái nhà người ta có mấy ngày, đã dám đánh báo cáo kết hôn."

Mạnh Trọng Khâm lại không phải không xem trọng cô gái kia, mà ông ngay cả bộ dạng của cô gái kia thế nào, tên gọi là gì, nhà cửa ở đâu cũng không biết.

Nhà họ vốn không phải kiểu gia đình quan niệm về dòng dõi, họ luôn đều là để con cái phát triển tự nhiên.

Tìm được người mình thích, mới đi đến kết hôn.

Mà không phải để kết hôn mà kết hôn.

Năm đó Mạnh Trọng Khâm là vì thích Tống Uyển, mới sẽ lấy bà. Nói đến Tống gia cũng không phải gia đình giàu có gì.

Mà ông giận là giận Mạnh Tây Nam, quá mức tùy tiện với chuyện kết hôn này. Chí ít anh cũng đã đánh báo cáo kết hôn rồi, thì anh cũng nên dẫn bạn gái về nhà, sau đó để người lớn hai bên gia đình gặp mặt, như thế mới không mất lễ phép.

Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành cũng quen biết nhiều năm, hai nhà sớm đã hiểu ngầm, nhưng họ muốn kết hôn, hết thảy đều vẫn dựa theo lễ nghĩa.

Vốn tưởng hai đứa này sẽ không khiến người ta bớt lo, nào biết tiểu Thành luôn không đi theo lệ thường, lại thành thật.

Ông thật không ngờ con trai thành thục ổn trọng nhà mình, lại đột nhiên nhảy ra ầm ĩ với ông một trận như vậy.

Ngôn Dụ cũng có chút ngạc nhiên, xoay đầu nhìn chằm chằm Mạnh Tây Nam, hỏi: "Anh muốn kết hôn?"

Người đàn ông cao một mét tám mấy, khuôn mặt anh tuấn, lại xấu hổ bởi câu hỏi của Ngôn Dụ, anh sờ mái tóc cắt cực ngắn của mình, khẽ nói: "Phải."

Ngôn Dụ vốn tưởng đây đã là chuyện khiến cô hoảng sợ nhất.

Nhưng không ngờ Mạnh Tây Nam giống như cảm thấy cô còn chưa đủ ngạc nhiên hay sao đó, lại mở miệng nói tiếp: "Hơn nữa còn là người em quen."

Ngôn Dụ nghĩ rất lâu đến cô gái mà cô quen, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô gái trong vòng này của họ quả thực là quá ít. Cô chớp chớp mắt nói: "Lẽ nào là Dịch Đoan Đoan?"

Cô gái này là em họ của Dịch Trạch Thành, bình thường cũng sẽ đi theo Hàn Nghiêu, chơi đùa cùng họ.

Mạnh Tây Nam đen mặt, bất đắc dĩ nói: "Kia là con nhóc lừa đảo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!