Mưa mùa hạ, mưa như trút nước, tựa như có thể che đậy tất cả âm thanh xung quanh.
Nhưng câu nói này của Thành Thực, lại ấm áp và có tác dụng đến thế.
Vốn trong lòng cô bé thu ngân còn âm thầm lo lắng, tưởng Ngôn Dụ là tình địch tiềm ẩn của cô ấy, không ngờ lại nghe thấy câu trả lời thế này. Cô bé mở to đôi mắt, quay đầu nhìn Ngôn Dụ, rồi lại nhìn Thành Thực, úi một tiếng rồi nói: "Sao không nói sớm chứ, hóa ra mỗi ngày chị ấy đều ở đây đợi bác sĩ Thành anh à."
Cô bé lại hâm mộ nhìn Ngôn Dụ, nói thật, chị gái trước mặt này, thật là người đẹp nhất mà cô từng gặp trong đời sống hiện thực ấy.
Khuôn mặt chỉ bằng bàn tay, mặt mày không chỗ nào không đẹp cả.
Quả nhiên là em gái bác sĩ Thành mà, gen nhà người ta tốt thật ấy.
"Quả Quả," Thành Thực đưa một tay ra, bàn tay anh đưa đến ngoài ô, nước mưa rơi xuống ở phía trên.
Ngôn Dụ nghe thấy cái tên quen thuộc nhưng rất lâu không có ai gọi cô như vậy nữa này, chợt cúi đầu, nước mắt đến rất nhanh.
Trong chớp mắt, đã rơi lên mu bàn tay cô.
Sau đó cô chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy bàn tay dày rộng đó.
Trong đêm mưa, một nhà ông chủ quán mì, nhìn anh em họ cầm một cái ô, từ từ biến mất trong màn đêm, hình ảnh ấm áp như thế lại làm cho người ta mềm lòng.
Họ đi rất chậm, ô của Thành Thực nghiêng sang bên cô.
Trời mưa rất to, còn mang theo một cơn gió, thổi nghiêng vào, làm ướt vai anh.
Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn sang, gọi: "Anh ơi."
"Hửm?" Thành Thực xoay đầu nhìn cô.
Ngôn Dụ đưa tay muốn đón lấy cái ô trong tay anh, thế nhưng lại bị Thành Thực tránh đi, anh cười nhìn cô, hỏi: "Chê anh cầm không tốt à?"
Giọng điệu thoải mái này, làm cho Ngôn Dụ sửng sốt.
Cô hơi sững sờ, bỗng nhếch miệng, bật cười. Lúc này gần hơn mười giờ, đa số cửa hàng bên đường đều đã đóng cửa, mãi đến khi Ngôn Dụ nhìn thấy một nhà hàng trà trang trí xem như không tệ còn đang mở cửa, thì chỉ vào nói: "Em đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi."
Thành Thực cũng không vạch trần chút tâm tư này của cô.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm menu đến, không ngờ nhìn thấy Thành Thực, rất kinh hỷ nói: "Bác sĩ Thành, ngài cũng vừa tan làm à?"
"Vâng," Thành Thực nhẹ nhàng cười với cô ấy.
"Vậy anh chọn nhiều chút nhé, ông chủ chúng tôi đã nói, chỉ cần bác sĩ Thành đến ăn cơm, thì sẽ giảm cho anh 50%," nhân viên phục vụ vui vẻ nói, thực ra ông chủ họ còn muốn miễn phí nữa cơ, nhưng sợ Thành Thực không đến nữa.
Ngôn Dụ hơi nhướng mày, nhìn cô gái đang nhìn chằm chằm Thành Thực, mặt mày hớn hở.
Thực ra anh trai từ nhỏ đã luôn rất được hoan nghênh, anh ấy không giống với những bé trai trong thôn kia. Người ta bảy tám tuổi đều là độ tuổi chó cũng chê, nhưng anh trai thì sẽ luôn giúp mẹ Thành làm việc, chăm sóc Ngôn Dụ. Anh yên tĩnh lại dịu dàng, nhưng không yếu ớt, ai dám bắt nạt anh, anh cũng sẽ mạnh mẽ đánh kẻ đó.
Sau khi họ chọn món xong, thì nhân viên phục vụ đi order, lúc này mới rời đi.
"Ông chủ chỗ này cũng thích anh?" Ngôn Dụ nhìn anh, tò mò hỏi.
Thành Thực dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Nghĩ đi đâu vậy, ông chủ là đàn ông bốn mươi mấy tuổi rồi."
Ngôn Dụ nhún vai, ai bảo nhân viên ở đây nhiệt tình vậy làm gì.
"Bố của ông chủ sức khỏe không tốt lắm, hằng ngày chuyền dịch đều là anh đến nhà chuyền cho ông ấy," Thành Thực giải thích.
Gần chỗ này có rất nhiều ngôi nhà phá dở và tái định cư, rất nhiều nhà đều là người mấy đời ở cùng nhau, người già nhiều, khó tránh sẽ có người sức khỏe không thoải mái. Nếu người già nhà nào có bệnh, thì sẽ mời anh đến khám, anh cũng sẽ không trì hoãn. Lại thêm tính cách anh ôn hòa, khám bệnh lại nghiêm túc, cho nên xung quanh rất nhiều người già, đều thích chạy đến bệnh viện cộng đồng mà anh làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!