Thành Thực là người thế nào?
Ngôn Dụ không biết phải nói thế nào, chính là kiểu, chỉ cần vừa nghĩ đến anh, thì cảm thấy trong lòng ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, Thành Thực đều là người để cho mẹ con cô kiêu ngạo. Lúc bố Thành mất đi, anh mới tám tuổi, Ngôn Dụ lên năm. Khi ấy anh chỉ mới học tiểu học mà thôi. Nhưng kể từ sau khi bố mất, anh liền giống như một nam tử hán, giúp mẹ làm việc, chăm sóc em gái.
Anh thông minh lại cần cù, lúc tiểu học thi lên trung học trong huyện, thành tích tốt đến mức được miễn học phí ba năm.
Lúc học cấp ba, vẫn như thế.
Vì anh biết mẹ Thành phải nuôi hai anh em họ rất vất vả, cho nên anh cố gắng học tập, chính là để cho Ngôn Dụ cũng có cơ hội học hành. Anh chấp nhận tài trợ của trường, nhưng lại kiên trì không để cho Ngôn Dụ nhận.
Dù cuộc sống có khó khăn thế nào, anh cũng vẫn muốn bảo vệ lòng tự tôn của em gái.
Anh trai Thành Thực của cô, là người tốt nhất trên thế giới này.
Nhưng mà anh trai Thành Thực của cô, bây giờ đang ở đâu đây.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ trong xanh là thế, Ngôn Dụ cúi đầu. Quý Khải Mộ thấy dáng vẻ này của cô, bỗng cảm thấy rất đau lòng, cậu thích Ngôn Dụ, không có lý do, giống như trong vườn trường đại học, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô trong đám người.
Bạn học tóc vàng mắt xanh, cậu ta liếc mắt thì nhìn thấy, cô tóc đen mắt đen.
Rõ ràng vẫn là một cô bé, nhưng lại lạnh nhạt bình tĩnh, giống như không có vui buồn.
Về sau cậu ta gặp được cô đi đến phòng tư vấn tâm lý của trường.
Thế là cậu ta liều mạng quấn lấy cô, dẫn cô đi party, dẫn cô đi đánh bóng, còn cùng tham gia thi đấu giải tennis đôi của trường. Kết quả vòng đầu tiên, họ đã bị đối phương giết không còn manh giáp.
Sau khi kết thúc, hai người chỉ trích lẫn nhau rằng người kia cản trở mình, vô dụng.
Nhưng hôm nay, Quý Khải Mộ mới phát hiện, dường như cậu ta chưa từng hiểu Ngôn Dụ.
Cậu ta không biết quá khứ của cô, không biết niềm vui nỗi buồn của cô, dường như cậu ta chỉ biết kéo cô làm liều.
"Vậy vì sao cậu không đi tìm anh ấy?" Quý Khải Mộ không hiểu hỏi cô.
Ngôn Dụ ngẩng đầu, trên mặt hơi mê mang, vì sao không đi ư. Có lẽ là không dám đi, thực ra gan cô rất nhỏ, gặp phải chuyện đều sẽ tránh né. Về sau cô biết trốn tránh cũng vô dụng, cho nên cô cũng cô độc hơn bất cứ ai, làm việc cũng chỉ dựa vào sự kiên cường, xông về phía trước.
"Có lẽ tôi vẫn chưa trở nên đủ tốt đi."
Giọng Ngôn Dụ hơi mất mát.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh Mạnh Thanh Bắc nắm chặt di động trong lòng bàn tay. Cô ta không ngờ mình lại có thể nghe được bí mật thế này. Hóa ra Ngôn Dụ ở Mỹ, đã làm nhiều chuyện như vậy.
Y tá đi ngang qua, thấy cô ta đứng ở cửa phòng bệnh, nhịn không được nhắc nhở một câu: "Tiểu thư, cô tìm ai?"
Giọng nói bên ngoài chợt kinh động đến người bên trong, Quý Khải Mộ đi ra. Thấy là cô ta, chợt cau mày: "Sao cô biết mà đến đây?"
Mạnh Thanh Bắc biết cậu là tiểu thái tử của tập đoàn Liên Hợp, lúc trước trong buổi tiệc, cô ta từ xa đã nhìn thấy cậu ta được nịnh bợ rất nhiều, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.
Cô ta vuốt tóc, dịu dàng lại phóng khoáng nói: "Tôi nhìn thấy chuyện của Ngôn Ngôn trên mạng, cho nên đến thăm. Quý tiên sinh, bây giờ tôi tiện vào không?"
Đưa tay không đánh người mặt cười, Quý Khải Mộ thực sự không thích người phụ nữ này.
Rõ ràng cô ta nói chuyện dịu dịu dàng dàng, nhưng lại khiến cho cậu ta không thoải mái, giống như là......
Đúng, con rắn xinh đẹp, một con rắn xinh đẹp khoác bên ngoài vẻ dịu dàng.
Nhưng Mạnh Thanh Bắc vẫn đi vào, dù sao cô ta cũng là đến thăm Ngôn Dụ. Trên mặt cô ta đeo kính râm lớn, lại đội mũ, thoạt nhìn là không muốn để người khác nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!