Đỉnh đầu là ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ đèn chùm thủy tinh cực lớn, đường nét khuôn mặt anh thâm thúy cứng cỏi, dưới ánh đèn như thế cũng vô cùng dịu dàng.
Ngôn Dụ không nhịn được đưa tay nắm lấy bàn tay anh, há miệng muốn nói chuyện.
Thế nhưng lúc này trên sân khấu, giọng nói ôn nhuận lại cường thế của Quý Khải Phục, từ micro vang vọng khắp cả phòng tiệc.
"Sợi dây chuyền Vĩnh Hằng Chi Tâm này, là ông cố tôi mua được từ trong tay của một nhà kinh doanh kim cương Châu Âu, nhưng ông cũng chưa từng dùng nó. Cho đến khi viên kim cương này được ông nội tôi kế thừa, vì để cầu hôn bà nội tôi mà đã chế tác sợi Vĩnh Hằng Chi Tâm này. Ngụ ý là, trái tim của ông đối với bà mãi mãi không thay đổi. Sợi kim cương này giờ đây được tôi thừa kế, nhưng chủ nhân chân chính của nó, cũng không phải là tôi."
Ánh mắt Quý Khải Phục nhìn vào góc này, lúc này cô gái mà anh nhìn trong mắt, ánh mắt lại không nhìn về phía anh.
Giọng nói của anh vô cùng kiên định: "Chủ nhân của nó, sẽ là vợ tương lai của tôi."
Tưởng Tĩnh Thành bỗng ngẩng đầu, anh nhìn người đàn ông mặc tây trang màu đen trên sân khấu, khuôn mặt thanh nhuận. Ánh mắt hai người đúng lúc giao nhau, Ánh mắt Quý Khải Phục âm trầm, Tưởng Tĩnh Thành lại đột nhiên bật cười, dáng vẻ hoàn toàn không để ý.
Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ mạnh, nhưng có khi giữa đàn ông với nhau, chỉ cần một ánh mắt thôi thì đã có thể nhận ra được tâm tư của đối phương.
Anh ta thích Ngôn Dụ.
Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Tưởng Tĩnh Thành, nhưng lại nghĩ, cô gái này từ nhỏ đã luôn khiến người ta yêu thích rồi.
Lúc đó cô vừa đến đại viện, bởi vì là nghỉ hè, cũng không thích ra cửa. Ngày ngày không phải đi phòng đọc của đại viện đọc sách, thì cũng là ở nhà đọc sách.
Nhưng sau khai giảng, lại không giống.
Đừng thấy cô bé mới cấp hai, nhưng ngày đầu tiên đi học đã thu hút không ít bàn luận trong lớp. Dù sao cô bé xinh đẹp, đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.
Tiểu nha đầu ngoan ngoãn trắng nõn như vậy, đứng ở trên bục giảng của lớp, mềm mại nói, chào mọi người, mình là Ngôn Dụ.
Không chỉ khơi lên gợn sóng trong trái tim của những tiểu nam sinh trong lớp. Mà thời điểm đó cũng có một đứa trẻ ở đại viện không quân lân cận, học cùng lớp với cô.
Chính là Triệu Tề Viễn gặp được ở bệnh viện lần trước, thằng nhóc này lúc học cấp hai cũng không phải loại chim tốt lành gì.
Ở trong lớp là một tiểu bá vương, trường bọn họ là cùng cấp hai và cấp ba. Lúc đó trong đại viện không quân có không ít đứa trẻ đều đang học khối cấp ba, cho nên Triệu Tề Viễn dựa vào họ, ở khối cấp hai khỏi phải nói là có bao nhiêu kiêu ngạo.
Ngày đầu tiên Ngôn Dụ vào lớp, thì bị một đám con trai gây chuyện thị phi trong lớp bình chọn là hoa khôi.
Con trai miệng lại không kín, nói bậy bạ ra ngoài. Thế là con gái trong lớp cũng không muốn gặp bạn học mới đến này lắm, vì cảm thấy cô giả vờ.
Cô không nói chuyện với bạn học trong lớp, yên lặng ngồi ở đó.
Đi học cũng là một mình đến một mình về.
Vậy mà đây lại là cơ hội cho Triệu Tề Viễn, cậu ta biết mỗi ngày Ngôn Dụ đều ngồi xe buýt đi học. Cho nên cậu ta đặc biệt bỏ xe tuyến cổng nhà mình, mỗi ngày chạy đến trạm xe buýt ở cổng đại viện Ngôn Dụ.
Tan học lại đi theo cô.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành cũng đã học cấp ba, nào biết chuyện bên khối cấp hai. Có ngày ở trường, chơi bóng rổ cùng bạn vừa vặn có hai người ở đại viện không quân.
Lúc chơi xong, một đám người ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Cũng không biết là ai nhắc đến nữ sinh trước, nghe được một người trong đó cười chế giễu: "Bọn trẻ bây giờ lông còn chưa mọc đủ cũng biết theo đuổi con gái rồi. Có một đứa trẻ trong viện bọn tôi, học khối cấp hai ở trường chúng ta. Gần đây trong lớp chuyển đến một học sinh mới, mỗi ngày nó không ngồi xe tuyến trong đại viện, mà phải chạy đến trạm xe buýt cổng đại viện người ta, đi cùng xe buýt với cô bé đó."
"Đậu, em trai nhỏ này được nha."
Mọi người cười vang, nói thẳng đám bọn họ là lão già.
Tưởng Tĩnh Thành cau mày nghe xong, mở miệng hỏi: "Cô bé đó cũng ở trong đại viện?"
Thực ra nghe miêu tả này thì anh đã đoán được. Vừa là chuyển trường đến, vừa là đại viện, vừa hay trong những người mà anh quen, cũng có một cô bé như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!