Chìa khóa xe của Nam ưu tú bị mất. Chìa khóa mới từ xưởng sản xuất bên châu Âu gửi về phải mất một tháng mới đến nơi, bởi thế anh phải tạm thời đi làm bằng tàu điện ngầm.
Nơi anh lên tàu là trạm đầu, nên dễ tìm chỗ ngồi. Một hôm, đúng vào lúc cửa tàu điện sắp đóng, một thanh niên tầm hai mươi tuổi lao đến, xuyên qua hai khe giữa hai cánh cửa, đến ngồi bên cạnh anh. Mùi của người thanh niên này khiến Nam ưu tú cảm thấy vô cùng quen thuộc, làm anh tò mò quay lại nhìn, và bắt gặp ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn anh.
"Ôi, giám đốc… thật trùng hợp!" Người thanh niên ngạc nhiên, vội vàng chào anh.
Cảm giác quen thuộc càng nhiều, nhưng Nam ưu tú vẫn chưa nhận ra đã từng gặp cậu ta ở đâu.
Nhìn thấy Nam ưu tú chau mày, cậu thanh niên vui vẻ nói: "Quả nhiên là giám đốc không nhận ra tôi", vừa đưa tay che mũi miệng, chỉ để lộ đôi mắt rất có hồn.
"… là cậu". Nam ưu tú lần này đã nhận ra. Người này chính là nhân viên vệ sinh công ty anh, nghe nói cậu đến từ một huyện nhỏ, không có bằng cấp gì, nhưng con người rất chất phác và chịu khó. Bình thường cậu luôn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, không ngờ khi khoác lên mình bộ thường phục trông lại đĩnh đạc đến vậy.
Nhưng dù có chút quan hệ như thế, Nam ưu tú và cậu thanh niên cũng không có gì để nói với nhau. Họ không tính là đồng nghiệp, càng không thể nói là bạn bè, cũng chẳng phải hai phụ nữ gặp nhau có nhiều chuyện để nói… vì thế Nam ưu tú chỉ gật gật đầu, rồi quay người đi.
* * *
Đoạn đường rất dài, sau khi qua vài trạm, Nam ưu tú lôi Ipad từ túi xách ra chuẩn bị nối mạng đọc báo. Nhưng trên tàu điện sóng yếu, mãi mà không tìm được nguồn mạng không dây nào, đành mở trò chơi giải khuây.
Xếp hình là loại trò chơi dùng để giết thời gian hữu hiệu nhất, nhưng Nam ưu tú không chơi thường xuyên, mới ba vòng đã dùng hết ba mạng, cứ hồi lâu mới nối được hai hình giống nhau, thời gian thừa còn lại chỉ biết vô vọng ngồi chờ hết giờ.
Mắt nhìn cảnh vòng tư sắp thua, Nam ưu tú thậm chí chỉ muốn tắt máy, ngủ một giấc cho xong, không ngờ bên tai anh vang lên: "Giám đốc, Nho! Nho!".
Nam ưu tú làm theo lời đối phương, chọn hai hình Nho, sau đó kinh ngạc nhìn chúng biến mất một cách "thần kỳ".
"Đừng có sững người ra thế! Còn Thơm! Thơm". Người thanh niên lại hét lên.
Thì ra không biết tự bao giờ, cậu thanh niên đã lặng lẽ theo dõi Nam ưu tú chơi trò chơi, mà Nam ưu tú với vẻ ngờ nghệch ấy làm cậu ta không chịu được phải lên tiếng.
Năm phút sau, cậu thanh niên cuối cùng đứng ngồi không yên, ngứa tay ngứa chân khi thấy tay và mắt của Nam ưu tú phối hợp không nhịp nhàng, cậu ta bắt đầu ra tay, trực tiếp hành động.
Đợi khi qua vòng, cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, suýt nữa thì hết giờ…". Bỗng toàn thân cậu khựng lại. Lúc này cậu mới nhận ra hành vi vô lễ của mình. Cậu xấu hổ, mặt đỏ gay, mồ hôi trên trán do lúc nãy chơi căng thẳng đang rơi xuống. Cậu không dám nhìn Nam ưu tú ngồi cạnh bên. Đến lúc này mới nhận ra sự chênh lệch giữa hai người xa thế nào.
Cậu bối rối lau hai tay lên đùi, lòng tự trách bản thân mình lỗ mãng, không biết có làm hỏng thiết bị cao cấp của người ta hay không?
Trông dáng vẻ bối rối của cậu thanh niên, Nam ưu tú cũng hơi chạnh lòng, lắc đầu nhưng mặt không để lộ cảm xúc.
"Không sao, cậu chơi rất hay, tôi ngồi xem cậu chơi thấy cũng rất vui."
***
Ngày hôm sau, cậu thanh niên tuy vẫn như thế, đeo một cái khẩu trang lớn, nhưng khi gặp Nam ưu tú, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Dù không nhìn thấy hết khuôn mặt cậu, Nam ưu tú vẫn đoán được cậu này nhất định đang cười một cách ngốc nghếch. Chẳng qua là đi cùng một chuyến tàu điện, chơi cùng một Ipad, nhưng giữa họ đã nở ra một "tình bạn" vô hình.
Khu vực xung quanh nơi Nam ưu tú làm việc được Người thanh niên lau dọn vô cùng sạch sẽ. Nam ưu tú vỗ vai cậu và nhét vào tay cậu một cặp bánh kẹp làm bữa sáng.
Ngày hôm đó họ lại cùng tan sở và đợi tàu điện ngầm, Nam ưu tú chủ động lôi Ipad trong túi ra dúi vào lòng cậu thanh niên.
Cậu thanh niên lộ rõ vẻ cảm động, nhưng không dám phản ứng. Cậu chỉ ái ngại ôm lấy Ipad, ánh mắt trông như chú cún ngoan vừa qua khóa huấn luyện kỹ lưỡng, dù chủ nhân có để xúc xích trước mặt cũng không dám cắn một miếng.
"Được rồi! Cứ chơi đi!" Nam ưu tú muốn vỗ vai cậu ta, nhưng do tư thế ngồi của hai người, đành vỗ vỗ lên tay cậu: "Hôm qua tôi đã nói rồi, tôi rất thích nhìn cậu chơi."
Lúc này cậu thanh niên mới thật sự an tâm, vui mừng click vào biểu tượng trò chơi Xếp hình, và bắt đầu cuộc chiến đấu.
* * *
Nguồn :
Hai tuần sau, cậu thanh niên đã thắng hết mấy trăm vòng của trò chơi này, chìa khóa mới của Nam ưu tú cũng đã về đến nơi. Khi nghe nói Nam ưu tú sẽ không cùng đi tàu điện với mình nữa, cậu buồn ra mặt.
"Ồ, vậy thì tốt quá… Những chiếc xe sang trọng ấy mới phù hợp cho giám đốc thỏa sức phóng băng băng trên đường cao tốc. Việc đi tàu điện ngầm này thật sự không xứng với anh." Tuy miệng nói thế, nhưng khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ thất vọng hụt hẫng, "sao lại như thế chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!