Ông CEO bước xuống xe, không nói không rằng quăng một miếng thịt bò bán thành phẩm được đóng gói ra trước mặt ông chủ quán.
"Cái này nghĩa là sao?"
"Ông mở ra nếm thử."
Trong lòng ông chủ chẳng biết làm sao mà ợ lên một tiếng, thò tay xé bao bì ra, không cần thử, chỉ ngửi thôi là ông chủ quán đủ hiểu. Mùi vị này chính là mỗi sáng ông đều ngửi thấy, và còn do tự tay ông điều chế điều chỉnh đến hàng trăm lần mới có được cái công thức bí truyền ướp thịt kia. Mùi vị này đã khắc sâu vào trong tận xương tủy của ông, làm sao ông quên được chứ.
Ông CEO cười nham nhở: "Đây là thịt bò ướp bán thành phẩm, chỉ cần khách hàng mua về, cho dù là chiên trên chảo dầu, hoặc tự nướng trên lò than, đều có thể làm ra được những thứ có mùi vị y chang của ông làm vậy."
Ông chủ quán vò đầu bứt tai, mắt nhắm nghiền không nói lời nào.
Không cần nói điều gì nữa, bí quyết của ông đã bị tiết lộ rồi.
Ở đằng xa có tiếng bước chân của chàng trai. Chàng trai mỗi ngày đều sang đây bày hàng để bán, đều bước những bước chân nhanh nhẹn, vui tươi, vừa nhảy chân sáo vừa bước đến trước mặt ông chủ quán thịt nướng, rồi chào ông. Sau đó mới bắt đầu lôi ra trong cái túi xách nhái hiệu LV những món đồ trang sức, và bắt đầu gắn trên "cây thông Noel" của anh ta.
Nhưng hôm nay, tiếng bước chân của chàng trai hơi chần chừ, dừng lại ở chỗ cách ông chủ quán thịt nướng đúng 3 mét, giống như đang do dự điều gì đó.
Ông chủ quán mở mắt ra, đang nhìn thấy bộ dạng của chàng trai giống như phạm phải lỗi gì đó mà bị cha mẹ bắt quả tang vậy, vặn vẹo đôi tay rồi nói nhỏ với ông CEO: "Anh, sao anh lại ở đây?"
Ông CEO nhíu mày nhìn anh chàng: "Câu này anh hỏi em mới phải chứ?"
"Em bày hàng bán ở đây mà!" Chàng trai giơ chiếc túi xách trên tay lên: "Chẳng phải em nói với anh là em đi làm thêm sao?"
"Làm thêm…" ông CEO xoa xoa cái trán: "Anh cứ tưởng em nói đi làm thêm là đi trực ca đêm ở quán 7-11 nào đó, hóa ra em ra chợ đêm bày hàng ra bán à?"
Chàng trai gật đầu: "Ửa, em đã từng nói với anh rồi mà, cái đêm em nói là ở nhà bạn đó, lúc đó em tưởng anh biết rằng bạn em tức là những người chủ quán bán hàng khác."
"Bạn khác… Lúc đó anh cứ tưởng đó là những người đồng nghiệp cùng đi làm thuê với em."
Ông chủ quán thịt nãy giờ đang rảnh rỗi đứng ở một bên, xua tay nói: "Xin lỗi, là tôi."'
"Cái gì?"
"
"Em trai" ông hôm đó ngủ ở nhà tôi."
"Ngủ ở nhà ông? Làm gì vậy?" Ông giám đốc điều hành nhìn hồi lâu người em trai của mình.
Lúc này em trai nhất thời nhanh nhảu nói ra: "Ông chủ quán muốn em giúp anh ấy ướp thịt."
Ông CEO suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm người em trai và ông chủ quán thịt nướng, hồi lâu mới thốt lên lời với cái giọng tức tối: "Thằng em ngốc nghếch, sao em không nói với anh sớm…" Nói xong, ông giám đốc kéo tay ông chủ quán thịt nướng, lớn tiếng trách mắng: "Ông đã bắt nạt em trai tôi, sao còn bán công thức bí truyền này cho công ty khác nữa!!!"
"…Anh nói gì?" Chủ quán thịt vặn lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm: "Bí quyết này không phải đã lọt vào tay ông rồi sao?"
"Mắt nào ông nhìn thấy?!!" Ông CEO tức điên.
Ông chủ quán thịt nướng chỉ vào đống thịt bò ướp bán thành phẩm trên bàn: "Nếu không thì cái này là gì?"
"Mắt ông bị ghèn che mờ rồi hả? Ông xem thử, trên đó còn có in nhãn hiệu kìa!!" Nói xong, ông giám đốc ghép lại cái bao bì mà đã bị ông chủ quán thịt nướng lúc mở bao bì đã xé làm đôi, rồi dùng tay chỉ thẳng vào cái nhãn hiệu trên đó nói: "Ông xem cái nhãn hiệu trông như thiểu năng trí não kia, làm sao có thể là nhãn hiệu "Ngon tuyệt cú mèo" của công ty tôi chứ?!
Đây là nhãn hiệu "Cú mèo ngon tuyệt", đối thủ hàng đầu của nhà tôi đó!"
Nghe những câu nói của ông CEO xong, ông chủ quán thịt nướng cũng ngạc nhiên. Hai người mặt lấm lét, hồi lâu, ông giám đốc mới hỏi: "Chẳng phải ông bán cái bí quyết ướp thịt cho đối thủ của tôi sao?"
Ông chủ quán chớp chớp mắt: "Không phải ông sai em trai ông…"
"Xùy, xùy, xùy, tôi còn chưa làm được những chuyện lợi dụng em trai tôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!