Nàng cảm thấy sợ khủng khiếp. Và nàng tự cảm thấy khinh miệt mình với cảm giác đó, kể từ khi nàng nói một cách lý trí rằng nầng đã xem xét bả thân mình không hề thua kém bất cứ ai.
Phòng khiêu vũ của Lady Markley dường như đã được trang hoàng trong cả tấn đá quý rực rỡ và sáng chói, tất cả, kể cả Cora Downes.
Đại đa số những người có mặt ở đây, các quý ngài và các quý cô hầu như có thể đã bỏ qua màn trình diễn vừa rồi của nàng, Cora trấn an mình và dừng lại ở cửa ra vào với 3 người đồng hành khác, chắc chắn là nơi dễ nhận thấy nhất trong tất cả của phòng khiêu vũ.
Nàng đã phải chống lại ý muốn của bản thân nhìn xuống mình để chắc chắn rằng nàng đã nhớ đã chỉnh lại áo choàng. Nữ công tước chắc chắn sẽ suy nghĩ trước khi bình luận về sự vắng mặt của nó nếu thực sự cô đơn thuần là đã được che phủ trong chiếc váy dài.
Dĩ nhiên, chắc chắn nhiều người đã có chủ đề để bàn tán. Cora cảm thấy mình lạc lõng một cách kỳ lạ, đầu gối nàng muốn khuỵu và các khớp xương của nàng cảm nhận nó một cách rất rõ ràng. Tại sao lại phải cảm thấy kinh ngạc trước một tước hiệu?
Jane đã có một tước hiệu và điều này rất dễ chịu, cô gái trẻ dễ thươg. Và cha nàng đã luôn nói rằng tước hiệu được sinh ra chẳng là gì nhưng đừng xem nhẹ nó. Nó luôn có một sức mạnh và khả năng và sự kiểm soát, để giành được nó, kiểm soát nó, tất cả đều rất quan trọng.
Cora thấy mình không thật sự chắc rằng nó là sự thật, nhưng nó đã là một ý nghĩ thoải mái, điều mà nàng cần để bán víu trong lúc này.
Nàng nhìn lại bản thân mình, để đảm bảo mình rằng thực sự họ chỉ là con người với hai mắt, mũi, và miệng, do đó, cũng có thể nói chuyện. Cô nhìn thấy đồ trang sức và những chiếc quạt và những chiếc lông vũ, đồng hồ bỏ túi, kính cầm tay, ở bất cứ nơi nào cô nhìn.
Phụ nữ thật kinh khủng và ông thậm chí còn kinh khủng hơn. Nhiều người về sau nhìn điềm tĩnh và không chê vào đâu được, và kinh khủng trong áo khoác đen và quần ống chẽn đầu gối, thời trang phát triển nhanh chóng được cả cha và Edgar hoan nghênh như đã làm với tất cả những người đàn ông trong thế giới trung lưu của họ.
Thực tế là, họ thường có những điều không tử tế để nói về người đàn ông đã không làm theo.
Cuối cùng, mắt nàng sáng rực trên một quý ông với rất nhiều sự đối nghịch với thời trang khi anh đứng trong đám đông như một ngón tay cái bị đau. Anh mặc một chiếc áo satin màu ngọc lam sơngs với chiếc áo ghile màu ngọc lam và bạc kẻ sọc và quần ôgs chẽn gối màu bạc.
Tấm vải lanh lấp lánh màu trắng. Với một lượng đăng ten khá dồi dào ở cổ tay và một nửa bàn tay. Nút thắt ca vat của anh là tác phẩm đầy tính nghệ thuật. Edgar đã công khai với một sự khinh miệt về người hầu phòng phải đổ mồ hôi trong vài giờ để tạo ra sự hoàn hảo như vậy.
Tất cả quần áo của anh đều gây sửng sốt với một sự phô bày lười biếng của sự nhạo báng như thể người đàn ông này đã chán ngấy với sự tồn tại của mình.
Cora đã ngay lập tức nghĩ tới một con công, từ đầu tiên mà Edgar sử dụng, nàng dám chắc. Hãy nhớ rằng đó chỉ là một tên gọi, và chỉ duy nhất ở khoảnh khắc này, những thứ mà chỉ được cho phép trong môi trường xung quanh hiện nay của nàng, nàng vỗ một bàn tay lên miệng để tự nhủ sự vui vẻ đó là nguy hiểm nghiêm trọng trong sự sôi nổi của nàng.
Oh, nếu chỉ Edgar ở đây để xem và nhận xét!
Nhưng Jane ở đây và Jane có những ý nghĩ hài hước một cách lành mạnh. Cora di chuyển một chút định chia sẻ trò vui của anh công tử bột thích chưng diện ngay lập tức nàng đóng băng và sự hài hước bị dập tắt một cách đột ngột khi thấy người đàn ông đó đang di chuyển về phía mình, và bên cạnh là một quý ông, thanh lịch và đẹp trai trong sắc thái khác nhau của màu xanh đậm.
Công tước Bridgwater.
Điểm đến của họ ngay lập tức trở nên rõ ràng với Cora. Chúa ơi, nàng nghĩ, tâm trí nàng ngay lập tức gắn kết. Ôi Chúa ơi, Nàng đã có một sự vụng về từ khi là một cô bé gái, không phải từ khi là một đứa trẻ.
Nó đã đến khi nàng vào khoảng mười hai tuổi và đã đeo đẳng bước chân nàng gần như nghĩa đen trong vài năm sau đó. Edgar đã bắt đầu để gọi nàng như một thảm họa di động và cha nàng đã cam chịu điều đó một cách đau khổ như là một thói quen của ông, mắt ông ngước lên trần nhà, hoặc lên trời, như thể ông đã gửi lên một lời cầu nguyện nhiệt thành,
"Tại sao lại là tôi, Chúa ơi?"
Cô Graham, cô giáo của nàng, người luôn thấu hiểu nàng hơn cả hai người đàn ông trong cuộc đời nàng, cô Graham đã luôn giải thích với nàng rằng nàng đã lớn hơn.
Não của nàng đã không nhận được thông báo rằng cô bé con không còn bên trong cơ thể của cô gái xinh xắn của mình nhưng thay vào đó là khung hình của cô gái này, được phát triển một cách đáng báo động
- đó là những từ ngữ của Cora, không phải của Graham.
Cô Graham đã chỉ giải thích rằng đứa trẻ trong nàng đang chống lại người phụ nữ phát triển nhưng cuối cùng nàng sẽ được thoải mái với phần nữ tính của nàng.
Nàng vẫn đang chờ đợi để phát triển thoải mái mặc dù nàng đã phát triển vượt quá sự vụng về. Hầu như là vậy.
***
Trong sự kiện này, tất cả các cô gái phải chờ cho công tước Bridgwater bước lên chào đón mẹ và em gái mình và nàng, Cora, và có thể giới thiệu con công màu ngọc lam với họ. Nàng thậm chí đã không hề di chuyển. Nàng đã không biết tại sao nàng không làm vậy.
Thật vậy, nàng thậm chí đã không nhận ra mình đã di chuyển cho đến khi ngón chân của nàng trong đôi giày chật hẹp bằng cách nào đó đã không tiến lên cùng với phần còn lại của nàng và nàng vấp, và rít lên trong sự lúng túng nhất có thể, nàng vấp ngã và hét lên.
Không phải nàng chọn lựa cho sự vụng về. Nàng va chạm với một bức tường gạch, mà may mắn đã cứu nàng từ sắc màu rực rỡ bằng phẳng trên sàn nhà và tình trạng của nàng không thể đo lường. Nàng nhận ra rằng bức tường gạch là ngực của một quý ông
- quý ông màu ngọc lam, và nàng tự cảm thấy hổ thẹn sau tất cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!