Lúc đầu, Cora cảm thấy bị đe dọa. Bá tước Thornhill là một người đàn ông cao lớn, u ám và đẹp trai. Nữ bá tước cũng cao theo tiêu chuẩn bình thường, dù không thể cao bằng Cora, với một mái tóc mượt mà màu đỏ sẫm. Cô ấy nhã nhặn và mảnh mai, ít nhất khung xương cũng cho biết cô là một người phụ nữ thanh lịch dù cô chỉ dành sự chú tâm cho những đứa trẻ.
Họ thật quá sức đẹp đôi, thật hoàn hảo, cực kỳ hoàn hảo dành cho nhau và cho những đứa trẻ.
Nhưng họ hoàn hảo theo một kiểu khác. Họ hoàn toàn đáng yêu và tốt bụng. Cora biết rất rõ rằng họ có lẽ đã mất hết tinh thần khi biết Francis bị buộc vào một cuộc hôn nhân với con gái của một thương gia. Nàng biết sự xuất hiện của nàng chẳng gây chút ấn tượng nào
- nàng thật xấu xí giữa ba người đẹp tuyệt vời, năm người nếu tính them cả hai đứa trẻ. Và nàng biết sự bối rối khủng khiếp này đã khẳng định lại với họ tất cả những điều khủng khiếp họ đã mong đợi ở nàng.
Nhưng nữ bá tước đã nói với nàng như thể cô ấy rất háo hức mong chờ cuộc gặp này. Trước khi họ xuống nhà dùng trà trong ngày đầu tiên, Lady Francis là Cora và nữ bá tước là Jennifer. Và trước khi trà được đưa tới Francis đã khẳng định sau sáu năm anh đã phải đầu hàng và bóng gió một cách nghiêm túc về việc anh đã luôn khăng khăng về cuộc nói chuyện với nữ bá tước. Dù có hay không, cô cũng đã bắt đầu gọi anh là Francis. Và Cora là Cora và bá tước thì là Gabriel.
Trước khi kết thúc ngày hôm nay thì Cora đã có thể nghỉ ngơi. Họ thật sự là những người dễ thương. Nàng đã nói với Francis vậy khi họ nằm trên giường đêm hôm đó, trước khi họ bắt đầu bị xao lãng vào việc làm tình.
"Họ cũng chỉ là những người bình thường" nàng nói.
Anh mỉm cười khúc khích "Ta sẽ đưa những lời khen này cho họ trên bài ăn sáng ngày mai" anh nói.
"Anh không thể nào làm vậy!" nàng thốt lên sợ hãi.
Anh lại cười khúc khích lần nữa và cúi xuống hôn nàng. Nàng rùng mình với dự đoán thú vị khi anh cọ nhẹ đầu lưỡi lên môi trên của nàng.
"Em đã không còn đi những đôi giày quá chật nữa" nàng nói, lại nhăn mặt với ký ức khổ sở đã từng theo nàng mọi tối. "Oh, Francis. Em có thể chết mất. Tại sao những việc như vậy cứ luôn xảy đến với em?"
"Ta nghĩ có lẽ đó là niềm vui vĩnh cửu của ta, em yêu" anh nói. Đó là điều đáng nói nhất trong thời điểm hiện tại để khiến nàng không cảm thấy xấu hổ hơn nữa.
***
Buổi sáng tiếp theo họ đi cưỡi ngựa. Những đứa trẻ đã có mặt, cậu bé Michael đang ngồi trên một chú ngựa nhỏ, Mary thì đang ngồi phía trước trên con ngựa cùng cha. Và trong khi những người đàn ông đang chơi bóng với Michael thì những người phụ nữ đang lăn một quả bóng với Mary và Cora thì đang giúp cô bé làm một chiếc ghế bằng hoa cúc dại. Cora dành ra một vài buổi chiều nói chuyện với Jennifer trong khi Gabriel cùng Francis xem xét việc mở rộng trang trại.
Đến tối, họ cùng nhau chơi bài trong khi những đứa trẻ đã lên giường đi ngủ.
Thật quá sức dễ chịu. Thật là một kỳ nghỉ tuyệt vời. Francis không trông như thể đang không hạnh phúc
- nhưng trông cũng không giống như anh khi còn đang ở Sidley. Có lẽ, Cora nghĩ, nàng đã quá ích kỷ khi cảm thấy bản thân mình cực kỳ hạnh phúc. Có lẽ không phải vấn đề rằng nàng không phải sự lựa chọn của anh, rằng anh không hề yêu nàng. Có lẽ tình yêu không phải chuyện quá quan trọng đối với đàn ông như là với phụ nư.
Có lẽ vấn đề xảy ra trong cuộc hôn nhân của nàng cũng sẽ giống như những gì đã xảy đến với Gabriel và Jennifer. Nếu Francis không nói với nàng, nàng sẽ không bao giờ đoán được rằng cuộc hôn nhân của họ đã có một khởi đầu bất hạnh. Họ bên nhau thật quá đỗi hoàn hảo. Họ không hề gây khó chịu cho những vị khách của mình bằng những hành động thân mật. Nhưng họ không cần thiết phải làm vậy. Quá dễ để nhận ra điều đó trên khuôn mặt và cách cư xử của cả hai
- thật sự là có một sự gắn bó cực kỳ sâu sắc giữa họ.
Có lẽ…
Nhưng anh sẽ không hy vọng cho điều mà sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra. Nàng sẽ đơn thuẩn là học cách chấp nhận và hài lòng vói những gì mình có. Điều nàng đang có rõ ràng là không hề tệ.
Nhưng điều gì nếu điều này không khiến Francis cảm thấy hài lòng? Điều gì nếu thời gian chỉ khiến anh dần cảm thấy không hạnh phúc?
Ah, cuộc sống là một cuộc thương lượng khó khăn, nàng nghĩ, hoàn toàn, và, nó sẽ đánh lạc hướng bất cứ ai khi muốn tìm ra quy luật của nó.
Và một điều khác nữa cũng đang làm nàng bận lòng. Có một bất động sản rất lớn mang tên Chalcote. Highmoor Abbey chỉ cách đây có vài dặm, một bất động sản của Hầu tước Carew. Hầu tước phu nhân là em họ của Jennifer và hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại. Bây giờ họ đang ở Harogate vài ngày nhưng họ đang hy vọng có thể sớm về nhà.
"Chúng ta sẽ sớm gặp được họ, Cora"Jennifer nói và mỉm cười "Cậu sẽ thích Sam, mình tin là vậy. Cô ấy còn hơn cả em gái của mình chứ không phải chỉ là em họ. Chúng mình chưa được gặp lại nhau sau cái chết của cô và chú mình, bố mẹ Sam. Cậu có thể hình dung được mình cảm thấy vui sướng thế nào khi cô ấy cưới Hartley trong năm nay và chuyển đến sống gần mình?"
Triển vọng trong cuộc viếng thăm của họ khiến Cora cảm thấy phát ốm mặc dù nàng đã tự nói với bản thân rằng bây giờ nàng cũng đã là một thành viên của giói quý tộc. Giờ thì nàng đã là một trong số họ, nàng tự nhắc nhở bản thân. Giờ nàng là Lady Francis Kneller, em dâu của công tước Fairhurst.
Nàng vẫn không cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn chút nào.
Đầu tiên nàng nghĩ rằng nàng phải gặp được Hầu tước Carew. Cái tên nghe có vẻ quen thuộc. Nhưng trong thâm tâm, nàng không thể ghép một khuôn mặt nào với cái tên ấy để có thể nhớ được nàng đã gặp anh ta ở đâu. Và nàng khám phá ra rằng anh ta và hầu tước phu nhân mới kết hôn hồi tháng 6, khi nàng vẫn còn đang ở Bath, và sau đó sẽ sớm trở về nhà.
Không, rõ ràng nàng là một sai lầm.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!