Chương 11: (Vô Đề)

Gương mặt nàng sáng lên hoàn toàn vui thích ngay khoảnh khắc nàng gần như bị giật mình, gương mặt xinh đẹp đầy sức sống. Trong khoảnh khắc đó anh cảm thấy thật choáng ngợp.

Bốn ngày qua quả là khủng khiếp đối với nàng.

Nàng đã không ra khỏi nhà, người bảo trợ của nàng đã nói vậy với anh, hoặc không hề nhận được bất kỳ sự viếng thăm nào. Ngay cả sự thăm hỏi của anh vào buổi sáng sau bữa tiệc của Vauxhall đã không hề được thực hiện. Và Bridgwater cũng không hỏi thăm nàng.

Cô gái đã khiến anh ta kinh ngạc, anh đã nói với Lord Francis với một cái nhăn mặt chỉ một giờ trước. Anh nghĩ rằng tốt nhất là nên ở lại.

Nhưng Bridge cảm thấy cực kỳ tội lỗi trong toàn bộ chuyện này. Đó là mẹ anh đã đưa nàng đến thành phố, mẹ anh, người đã giới thiệu nàng với toàn xã hội và tìm cho nàng một người chồng không quá khác biệt với địa vị của nàng. Và anh, Bridgwater, người đứng đầu gia đình.

Cuối cùng thì sự an toàn và danh tiếng của nàng là trách nhiệm của anh. Và, để thêm vao tội lỗi của mình, một thực tế rằng anh đã hỏi Kneller khiêu vũ với nàng trong buổi khiêu vũ đầu tiên nàng ra mắt.

***

Nhưng nàng đã ở đây, sau bốn ngày cô độc giam mình sau những cánh cửa, đẹp hơn những gì anh từng thấy. Và ngay khi nữ công tước rời phòng, nàng vội vàng tiến về phía anh, hai tay dang ra, và vẫn luôn với sự cởi mở của mình và không hề che giấu.

Cora Downes, anh nghi ngờ, không hề có bất kỳ khả năng nào được cho là những mánh khóe.

Oh Lord Francis nàng nói khi anh đã nắm hai bàn tay nàng trong tay anh và siết chặt

"Thật vui khi được thấy ngài"

Anh bất chợt cảm thấy khốn khổ, nếu anh có thể.

Lẽ ra nàng nên hoảng hốt và yên lặng. Nàng nên lướt qua cửa, với ánh mắt buồn bã và mệt mỏi. Tuy nhiên anh nhận ra một vài điều, và điều đó khiến anh thật ngạc nhiên. Nàng không hề biết tại sao anh tới đây. Nàng không hề có một ý tưởng nào về việc anh đã làm gì trong bốn ngày qua.

Nàng không hề nghĩ về điều đó!

"Em rất vui vì ngài đã đến" Nàng vội vã đi qua phòng với bài phát biểu của mình trước khi anh có thể sắp xếp lại những suy nghĩ của mình "Em đã rất cần một tiếng cười vui vẻ. Ngài sẽ không thể tin được bốn ngày qua như thế nào đâu. Em đã không ra ngoài và không thấy bất kỳ ai.

Em chắc chắn rằng nữ bá tước và con gái của bà rất tốt, nhưng điều này thật sự lố bịch. Ngài có biết người ta đã nói gì không? Đó là về buổi tối hôm đó, dĩ nhiên, nhưng cứ như thể câu chuyện thần thoại vẫn cứ tiếp diễn kể từ đó và dường như vô tận.

Hãy nói cho em một điều ngốc nghếch nào ngài nghĩ về chuyện này, và chúng ta sẽ có những tiếng cười thật sự

"Nàng nở một nụ cười tươi sáng, đáp lại chỉ là một nụ cười nhẹ của anh, dường như không phải nàng đang cố quyến rũ anh. Với nàng, hoàn toàn không hề việc quyến rũ anh. Đó đơn thuần là một nụ cười sáng chói. Anh siết chặt tay nàng hơn một chút"Tôi sợanh nóiNàng thật sự luôn là một phần của những điều rắc rối.Oh

"nàng đáp, và nụ cười của nàng mờ đi"Đó cũng là những điều người bảo trợ nói em. Thật thế sao, vậy thì, tất cả mọi người đã thật sự tin rằng chúng ta không hề hẹn hò bí mật? Em không thể tưởng tượng được điều gì ngu ngốc hơn những người trong lễ hội này.

Và đó là điều khiến ngài khó chịu, phải không? Ngài có biết trông ngài thật nhợt nhạt không. Vì ngài là một thành viên trong xã hội thượng lưu này, nó làm ngài thấy bối rối. Ngài không muốn danh tiếng là một quý ông quyến rũ những tiểu thư. Nhưng không sao.

Mọi người sẽ quên thôi. Tôi sẽ về Mobley Abbey vào cuối tuần và tuần sau đó thì tôi cũng quên luôn nơi này. Ngài không cần lo lắng. Nhưng tôi rất xin lỗi về sự khó chịu này. Ngài đã đến giải cứu tôi ở Vauxhall, ngài đã cực kỳ dũng cảm khi mà ngài có thể bị giêt.

Nhưng thay vì được ca ngợi như một người hùng, ngài đã bị vướng vào một sự khó chịu. Điều này thật không công bằng

"Nàng nhìn anh với một vẻ cảm thông cực kỳ nghiêm túc. Chúa ơi, nàng đang cố gắng để khiến anh thoát khỏi sự lúng túng này."Miss Downesanh nóiTa mong nàng thứ lỗi vì đã để nàng chờ đợi trong bốn ngày. Ta không bị ốm liệt giường, nàng biết đấy.

Ta chỉ vừa mới quay lại từ cuộc thăm hỏi Bristol và anh trai mình

"Mắt nàng mở lớn với một sự ngạc nhiên"Bristolnàng nóiOh, nếu như em biết ngài đã tới đó. Mobley Abbey chỉ ngay cạnh Bristol, ngài biết đấy. Em sẽ nhờ ngài gọi cho papaem

"Nhưng nàng chợt đỏ mặt và mím chặt môi"Không, điều đó là không thể, phải không?

Con trai một công tước gọi cho một thương gia Bristol. Em lẽ ra không nên nói vậy. Em sẽ - Miss Downes

"anh nói một cách chắc chắn"Nơi tôi tới là Mobley Abbley, không phải Bristol

". Nàng mất một lúc để tiêu hóa thông tin trên"Ohnàng nói.Ta đã có một cuộc trò chuyện với papaanh nóiTa có một lời đề nghị cho nàng. Papa đã chấp nhận. Một hợp đồng hôn nhân, điều tốt nhất cho cả hai ta, nó đã được soạn thảo và sẽ được ký ngay sau khi ta hỏi nàng.

Nàng có cho ta vinh dự được kết hôn với nàng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!