Hai người không ngờ Minh Phương đại sư đang có khách, nhất thời hơi chần chừ.
Nhưng khi thiếu niên kia ngoái đầu nhìn lại, họ đều hơi sửng sốt.
Thiếu niên này rất đỗi tuấn tú.
Cậu ta cỡ mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt thanh tú đẹp đẽ trời sinh,
mày kiếm mắt sáng, vầng trán rộng, làn da trắng trẻo trong suốt như
ngọc, không thấy tỳ vết. Sống mũi thẳng, làn môi tuyệt đẹp, màu sắc tươi tắn, khóe môi khẽ nhếch, khí tức ôn hòa nhã nhặn, làm cho người đối
diện như được tắm trong làn gió xuân. Bây giờ cậu ta đang mặc một bộ cẩm bào(1) lụa Tử Vân màu xanh đậm, thắt lưng bằng tơ tằm cùng màu, toàn
thân toát lên vẻ sạch sẽ như dương chi bạch ngọc.
Mà khí chất của cậu, như vẻ đẹp của một khối ngọc tinh khiết, vừa mượt mà vừa đẹp đẽ.
Hoa mĩ chi cực (xinh đẹp đến cực điểm).
Trong hai kiếp, đây là lần đầu tiên Khúc Liễm gặp một thiếu niên cả dung mạo lẫn khí chất đều xuất sắc như thế.
Quý thị cũng giật mình, không ngờ rằng khách của Minh Phương đại sư, lại là một công tử trẻ tuổi ưu tú như vậy, không kể trang phục và phụ kiện, dù ăn mặc bình thường đơn giản nhưng vẫn không thể át đi phong thái đẹp đẽ, chỉ sợ không phải người đến từ gia đình bình thường.
Minh Phương đại sư Phật pháp uyên bác, tiếng tăm vang dội, nghe nói ngay cả Thái hậu trong cung cũng đã nhiều lần triệu ngài vào cung giảng
kinh, nhưng đều bị ngài lấy lý do vân du tứ hải (nguyên văn: du lịch) mà uyển chuyển cự tuyệt, rất đông người đành nghe danh mà đến, kể cả vương tôn quý tộc hay các trọng thần trong triều. Chắc hẳn, thiếu niên này
phải có lai lịch rất lớn.
Quý thị không khỏi hơi do dự, nhưng chỉ cần nghĩ đến Khúc Thấm đang ở nhà, liền quyết tâm.
Dù sao đi nữa, hôm nay bà cũng phải xin cho bằng được bùa bình an của Minh Phương đại sư đem về.
Thiếu niên kia thấy hai người họ được chú tiểu dẫn vào, không đứng lên
hành lễ, nhưng cũng lễ phép gật đầu chào họ, độ cong khóe môi nhếch lên
vừa phải, nụ cười ôn hòa đúng mực, giống như cảnh xuân tháng ba ấm áp
ngoài kia, làm cho người ta thấy trước mắt bừng sáng, rực rỡ vô cùng
(nguyên văn: mãn thất sinh huy).
- A di đà Phật!
Minh Phương đại sư thanh thản niệm Phật hiệu, nói với Quý thị:
- Thí chủ đến rồi à, xin mời ngồi.
Khúc Liễm ngẩng đầu lên thì thấy ngay một soái ca tuấn mỹ đầu trọc.
Dù nàng theo mẫu thân đên chùa Tể Minh đã nhiều lần, gặp Minh Phương đại sư không biết bao nhiêu lần mà kể, nhưng mỗi khi nhìn đến quả đầu bóng
lưỡng của vị kia, đều cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nghe nói Minh Phương đại sư thành danh đã hơn hai mươi năm, nhưng ngài
ấy thoạt nhìn chỉ giống như một thanh niên thành thục chững chạc mà
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!