Khúc tam gia, vào tám năm trước, vì nguyên nhân ngoài ý muốn mà bất ngờ qua đời.
Có lẽ là vì người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, Khúc lão gia thân thể
vốn không khỏe, về hưu tĩnh dưỡng tại nhà, đau thương quá độ, nên cơ thể chịu không nổi, không lâu sau cũng theo con mà đi.
Sau khi Khúc lão gia mất, Khúc đại gia và Khúc nhị gia ở nhà chính chịu
tang, còn Khúc tứ gia vẫn chưa xuất sĩ (1), mà ở lại nhà cũ ở phủ Thường châu xử lý các công việc lặt vặt.
Từ khi ra hiếu kỳ (2), quan lộ của họ một đường suôn sẻ, nay Khúc đại
gia đã làm đến chức Đô sát viện ngự sử, tiểu cửu khanh chi nhất (3)
trong kinh thành, kém một bước nữa là lên chức tể tướng, Khúc nhị gia
cũng được phái đến Định Dương làm quan, giờ đã là Tri phủ tứ phẩm.
Tâm tư của Khúc đại phu nhân linh hoạt hẳn lên.
Bà vốn xuất thân từ Phương thị ở Giang Bắc, cũng là danh môn vọng tộc ở
địa phương, có cha anh làm quan trong triều, Phương lão gia Phương Hoài
Mẫn là các lão đương triều kiêm Văn Uyên các đại học sĩ, Khúc Phương hai nhà vẫn luôn có giao hảo. Cũng bởi lý do đó, Khúc lão gia mới có thể
đính hôn cho trưởng tử với đích tiểu thư của Phương gia. Khúc đại phu
nhân là người thông tuệ, lại thêm nhà mẹ có năng lực, khiến bà gả vào
Khúc gia không lâu đã được lão phu nhân cho tiếp quản việc quản gia.
Khúc Thấm tuy rằng mẹ đẻ mất sớm, phụ thân cũng qua đời khi tuổi còn
trẻ, nhưng cô nhận được sự giúp đỡ từ phía nhà ngoại, Lạc gia dẫu chỉ là hầu phủ, song là một gia tộc hiển hách, lại có giao tình với Trữ vương, quả là một trợ lực rất lớn cho Khúc Thấm.
Khúc tứ phu nhân thấy mình không nói chen vào được, đảo mắt, liền chuyển đến ngồi cạnh Khúc Liễm, lật xem bộ nam phục mùa xuân nàng đang khâu,
thở dài nói:
- Đây là khâu cho Loan nhi sao? Tay nghề của Liễm nhi vẫn tốt thật đấy, châm pháp này ta thấy thế nào cũng không kém…
Khúc Liễm mỉm cười với bà, nhẹ giọng nói:
- Cái này là châm pháp mới con học với An tú nương, là kỹ nghệ của An tú nương ạ!
Khúc tứ phu nhân không nhịn được cảm thán mấy lời:
- An nương tử là tú nương của An Tú phường, một tay tú nghệ tuyệt diệu, không biết làm cho bao nhiêu người ở Thường châu phủ của chúng ta muốn
mời bà đến chỉ bảo cho cô nương trong nhà mình, ngay cả Tri phủ phu nhân cũng từng đến mời bà cơ đấy, nhưng lại bị bà ấy từ chối. Có điều là vẫn nghe đồn rằng tay nghề của bà không truyền cho người ngoài, không ngờ
là Liễm nhi của chúng ta lại lọt mắt xanh của An tú nương.
Khúc Liễm khiêm tốn nói:
- An nương tử chẳng qua là người lòng dạ hiền lành, thấy con thành tâm xin chỉ bảo, nên mới sẵn lòng dạy con vài châm mà thôi.
Khúc tứ phu nhân không cho là thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!