Cuối cùng, Lạc Anh mới miễn cưỡng nói:
- Được rồi, ta sẽ nói với thất ca.
Nàng ta cũng không thật sự là người được cưng chiều mà tùy hứng, không
hiểu gì, trong lòng biết Khúc Liễm nói đúng, huynh trưởng của mình thích Khúc Liễm, thường tìm cớ đến tìm Khúc Liễm, hoặc tặng này tặng nọ lấy
lòng nàng, nhưng rất ít lần thành công, Khúc Liễm luôn có cách từ chối.
Trước kia tuổi mọi người còn nhỏ thì không sao, giờ đã lớn, cũng không
thể như thế mãi.
Đương nhiên, Lạc Anh giúp Lạc Thừa Phong như vậy, ngoài việc bọn họ là
long phượng thai thân thiết hơn một chút so với huynh muội bình thường,
còn vì biết Lạc Thừa Phong thực sự thích Khúc Liễm, nàng ta và Khúc Liễm cùng nhau lớn lên, biết Khúc Liễm là loại người nào, không khỏi phải
giúp huynh trưởng một phen.
Nhưng dường như Khúc Liễm không thích, từ bé đến lớn ra vẻ rụt rè yếu
đuối, ngay cả nhận quà người khác tặng cũng không dám, một bộ dáng nhu
nhược đáng thương, rốt cuộc khiến người khác mềm lòng, không thể ép uổng nàng được.
- A Liễm, ngươi không thích thất ca ta, phải không?
Sắc mặt Lạc Anh ảm đạm hỏi.
Khúc Liễm cố duy trì vẻ mặt nghiêm trang, kỳ thật trong lòng rất bất đắc dĩ, Lạc Anh là đại tiểu thư bốc đồng, một khi không vừa ý, thì sẽ nổi
giận, vô cùng kiêu căng đối với người không bằng mình, nếu không có tình cảm cùng nhau lớn lên từ bé, e là Lạc Anh không thèm liếc mắt nhìn mình một cái nữa. Nếu nàng nói không thích Lạc Thừa Phong, e là Lạc Anh sẽ
rất không vui.
- Thất biểu ca rất tốt, xưa nay ta đều kính trọng huynh ấy.
Sắc mặt Lạc Anh đỡ hơn một chút.
- Thế nhưng ta càng thích A Anh hơn, ta biết A Anh tốt với ta nhất mà.
Sắc mặt Lạc Anh rất tốt.
Từ bé Khúc Liễm đã sống chung với tỷ muội Lạc gia, biết cách dỗ dành cô
bé, mới nói mấy câu đã dỗ Lạc Anh xong, không khiến nàng ta nổi giận
nữa. Đến khi đi, Lạc Anh sai Thúy Bình mang hộp gỗ đàn kia đi, không có ý ép đưa cho Khúc Liễm nữa.
- Được rồi, một khi đã vậy, ta mang trả lại cho thất ca, không làm khó ngươi nữa.
Khúc Liễm tươi cười gật đầu, đứng dậy tiễn Lạc Anh ra cửa, đứng trên bậc cửa, đón nắng chiều, ánh nắng ráng chiều chiếu rọi trên gương mặt thanh tú tinh xảo của nàng, thoạt trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khiến cô
nương ngạo kiều như Lạc Anh không thể không thừa nhận, nàng vốn không
làm sao nổi giận với Khúc Liễm được, cảm thấy nổi giận với nàng, như là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!