Chương 27: (Vô Đề)

Bấy giờ trên sông ánh lửa lập lòe, tiếng chém giết khắp nơi, không ngừng có những sát thủ trồi lên mặt nước, rồi lại bị những thị vệ giỏi võ đi

thuyền nhỏ mạnh mẽ chém rơi, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên,

đánh vỡ sự yên lặng vừa rồi, cũng kinh động những thuyền bỏ neo gần đó.

Khúc Liễm máy móc thu tầm mắt, rồi nhìn thiếu niên như ngọc đang đứng thẳng tắp trên mạn thuyền.

Gió đêm thổi tay áo tím bay bay, trong tay hắn cầm trường cung, cài tên

giương cung, thuộc loại thiếu niên có vóc dáng thư sinh nho nhã nhưng

tràn ngập sức sống, mũi tên xé gió mà lao đi, một tên sát thủ ở xa xa

vừa ngoi lên mặt nước bị mũi tên xuyên qua, ầm một tiếng hét lên thảm

thiết rồi ngã lại vào nước, thi thể nhanh chóng nổi lên, nhuộm đỏ nước

sông.

Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, khiến người khác buồn nôn.

Lại một tiếng sưu, một mũi tên nữa xuyên qua tên sát thủ vừa từ dưới nước ngoi lên bám vào thuyền.

Khúc Liễm tê dại mà nóng bừng, bây giờ không còn ai trói buộc nàng nữa,

kìm lòng không đậu mà lùi về phía sau, mãi đến khi dựa lưng vào bức

vách. Ánh mắt của nàng trong lúc đó vẫn dán vào người thiếu niên đang

giương cung giết sát thủ kia, gương mặt của hắn trong ánh lửa chập chờn

trên sông càng thêm phần lạnh lùng tàn khốc, vẫn là dung mạo tuấn mỹ ấy, không còn như ngọc đẹp trong trẻo không chút tỳ vết nữa, mà ngược lại

nhuốm vẻ tà khí yêu dị, đôi mắt vốn dịu dàng ôn hòa như mặc ngọc lóe lên những tia hưng phấn điên cuồng, rét buốt mà sâu xa, như thể cậu ta có

thể điều khiển tất cả mọi thứ trước mắt như một trò chơi sinh tử mà

thôi, thủ đoạn tàn nhẫn.

Rồi hắn quay đầu liếc mắt nhìn nàng.

Cái liếc mắt này, làm trái tim Khúc Liễm đập mạnh, hai tai không còn

nghe thấy âm thanh gì khác, hai mắt cũng không còn nhìn thấy gì khác,

chỉ còn đôi mắt che giấu cảm xúc điên cuồng kia, còn có sự lạnh lẽo dâng lên tự đáy lòng, làm cả người nàng cứng lại không thể nhúc nhích được.

Mãi đến khi hắn quay đầu lần nữa, nàng bỗng dồn tất cả sức lực, xoay

người cực nhanh, đẩy cửa khoang thuyền ra, rồi ngã vào giữa khoang

thuyền, đâm vào người bên trong đang định ra ngoài, hai người cùng ngã

xuống, loạng choạng ngã trên mặt sàn. Lúc té ngã, Khúc Liễm còn không

quên đóng cửa lại.

Bấy giờ, người đụng nàng vội vàng bắt lấy tay nàng, nghẹn ngào gọi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!