Chương 9: (Vô Đề)

"Huống hồ, ta đã là người của Chu Vinh Sơn rồi. Hắn bỏ năm trăm lượng hoàng kim chuộc ta. Chàng có hơn được hắn không?"

Thư sinh cúi đầu ngượng ngùng: "Thật hổ thẹn."

Tỷ tỷ nở nụ cười ôn nhu:

"Chính bởi ta đã có nơi nương tựa, hôm nay mới thật tâm khuyên chàng. Nghĩ lại xem, Tầm Sương liệu có xứng làm chính thất của chàng không?"

Ngày hôm sau, Tầm Sương chuẩn bị ba chiếc rương châu báu, rạng rỡ chờ tên thư sinh kia tới chuộc.

Quả thật hắn đến, nhưng là đến sỉ nhục nàng giữa đám đông:

"Một đôi tay ngọc cho ngàn người gối, môi son đỏ để vạn khách nếm, kỹ nữ như ngươi mà cũng mộng làm chính thê của quan lớn ư?!"

Những tỷ muội của Tầm Sương tức giận ra mặt.

Hắn bèn mượn thế chức quan thất phẩm của mình, ra tay tống hết Tầm Sương cùng tỷ muội vào ngục.

Chẳng bao lâu, ta nghe tin Tầm Sương thắt cổ c.h.ế. t trong ngục.

Người khám nghiệm xác cho biết nàng đã mang thai.

Còn tên thư sinh kia nhanh chóng cưới một tiểu thư nhà quan làm chính thất.

Ba rương châu báu Tầm Sương để lại, bị tỷ tỷ chiếm đoạt hết.

Nàng ta dùng số tiền đó mua một bộ kim trâm khảm ngọc lưu ly.

Ta từng hỏi nàng vì sao.

Nàng vừa ngắm trâm, vừa cười nhạt:

"Người chuộc ta chỉ là thương nhân, còn một hoa khôi như Tầm Sương lại có thể khiến một quan gia động lòng, dựa vào cái gì?"

"Ta chính là muốn đập tan giấc mộng đẹp của nàng ta."

"Người đầu tiên bước ra khỏi Hồng Lâu chỉ có thể là ta, Diệp Thanh Nhược!"

"Chỉ có như vậy, mới giữ được thể diện của ta!"

18

"Tầm Sương cô nương, Triệu đại nhân lại tới tìm người rồi."

Trong mắt Tầm Sương bỗng lóe lên một tia sáng.

Nàng bước nhanh xuống lầu.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng một lần nữa ngã vào vòng tay Triệu Vô Đắc, kẻ vong ân phụ nghĩa của kiếp trước.

Tỷ tỷ đứng bên nhìn, ánh mắt dần chuyển thành đố kỵ. Ta biết nàng ta lại đang tính toán điều gì.

Quả nhiên, tối hôm ấy, tỷ tỷ tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Triệu Vô Đắc.

Triệu Vô Đắc biết nàng từng là đích nữ Diệp phủ, thấy nàng chủ động tới gần, cũng không từ chối.

Tỷ tỷ mở miệng liền nói:

"Tầm Sương không phải nữ tử an phận. Chàng thử nghĩ xem, nếu là an phận, sao có thể làm tới hoa khôi ở Hồng Lâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!