Ta bật cười lạnh:
"Bao giờ tỷ tỷ mới bắt đầu coi trọng tình thân tỷ muội thế? Đêm qua tỷ còn dõng dạc nói, muốn ta ngày ngày tiếp khách, c.h.ế. t trên giường nam nhân cơ mà!"
"Hôm nay rơi xuống đáy, liền lôi ta ra nói tình thân? Ta có chỗ vinh, tỷ liền chen chân hưởng phúc; tỷ thất thế, lại muốn kéo ta xuống nước?"
Ánh mắt ta lạnh dần, giọng nói như sương rét rơi vào tai nàng: "Dựa vào đâu?"
Diệp Thanh Nhược bị ta quát cho run bần bật, ta buông tay, để mặc hai ma ma lôi nàng vào hậu viện chịu hình.
Ta đối mặt ánh mắt tuyệt vọng của nàng, mỉm cười nói:
"Tỷ tỷ, đừng sợ. Hình phạt này chỉ là tra tấn mà thôi, không đến nỗi c.h.ế. t thật đâu. Nhịn một chút, nhẫn một chút là qua!"
16
Đêm ấy, cả hậu viện Hồng Lâu đều vang vọng tiếng gào thét thê lương của Diệp Thanh Nhược.
Còn ta thì ngủ một giấc thật sâu.
Từ sau khi Diệp phủ bị xét nhà đến nay, qua hai đời, đây là đêm ta ngủ yên ổn nhất.
Sáng hôm sau, ta nhìn thấy Diệp Thanh Nhược bị hai ma ma kéo ra, hai bàn chân trầy da rướm máu, lưu lại hai vệt đỏ dài trên nền đá.
Tần ma ma chỉ liếc mắt một cái liền nói:
"Băng bó sơ lại, ngày mai treo biển tiếp khách."
Trong Hồng Lâu có một hoa bài, ai bị treo tên lên đó, nghĩa là công khai bán thân.
Chỉ cần có người bỏ đủ bạc, thì dù là ai, cũng phải tiếp khách.
Tên đã lên hoa bài, nghĩa là thân bại danh liệt, thanh danh mất sạch, vĩnh viễn không thể gột sạch.
"Ta không thể lên bảng! Ta không thể tiếp khách!"
Diệp Thanh Nhược giãy giụa kêu gào:
"Ta là đại tiểu thư Diệp phủ, các ngươi không được đối xử với ta như vậy! Ta sẽ mất hết thể diện!"
Tần ma ma hừ lạnh:
"Ta không phải không cho ngươi cơ hội. Là ngươi hết lần này đến lần khác phá hỏng Hồng Lâu, còn coi quy củ nơi đây là trò đùa sao?!"
Thúy Đào cũng cười khẩy.
Nàng sớm đã kể chuyện Diệp Thanh Nhược đêm qua trong phòng mơ mộng làm Thái tử phi, tưởng Thái tử đến vì mình, cho đám người trong lâu nghe.
Giờ khắc này chính là lúc mọi người chờ xem trò cười của nàng. ta
"Thanh Nhược cô nương, ta đã sớm nhắc ngươi rồi. Cái gọi là thể diện giả tạo và thanh cao dối trá của ngươi, cuối cùng sẽ khiến ngươi phải trả giá thật sự."
Diệp Thanh Nhược sụp xuống đất, hoàn toàn suy sụp.
Một thiên kim tiểu thư ngày xưa, giờ đây không khác gì một kỹ nữ vô danh, đúng là khiến người nhìn cũng thấy thương hại.
Ngay cả ta, kẻ mang theo hận ý kiếp trước, nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng chợt dấy lên một tia xót xa mơ hồ.
Nhưng rồi ta nhớ lại kiếp trước, khi ta cũng bị thương nặng, quỳ dưới đất cầu xin họ đừng treo tên ta lên hoa bài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!