Chương 6: (Vô Đề)

Tay Thái tử đang lần chuỗi ngọc thoáng khựng lại.

"Nhà họ Diệp của ngươi bị cuốn vào vụ án tham ô lương thảo, làm chậm trễ chiến sự tiền tuyến. Tội ấy đủ để tru di cửu tộc. Việc Cô xử phạt Diệp phủ, đương nhiên là tự nguyện."

"Thiếp không tin!"

Diệp Thanh Nhược chu môi làm nũng:

"Chàng mà còn nói vậy, thiếp sẽ không gảy đàn cho chàng nghe nữa đâu!"

Thái tử nhíu mày bóp trán, quay đầu chỉ vào nàng, xác nhận với thị vệ:

"Ngươi nói nàng ta tên Diệp Thanh Nhược?"

Diệp Thanh Nhược tràn đầy mong đợi, cứ ngỡ hắn sắp ban danh vị cho mình.

Thái tử giọng lạnh như băng: "Đuổi ra ngoài."

12

Thị vệ tâm phúc lập tức lĩnh mệnh: "Tuân lệnh!"

"Thái tử ca ca? Ngài nói gì cơ?"

Diệp Thanh Nhược không thể tin nổi, hai thị vệ đã bước vào phòng, mạnh tay lôi nàng ta ra ngoài.

Tần ma ma mặt mày tái mét, hung hăng trừng nàng ta một cái, rồi vội vã quỳ xuống cầu xin Thái tử bớt giận.

Lúc này, một tên thị vệ vội vã bước vào, cúi đầu bẩm báo bên tai Thái tử:

Hồng Trần Vô Định

"Dưới lầu không thấy tung tích của Diệp Hồng."

Đám nam khách tầng một vì đợi mãi không thấy Diệp Thanh Nhược ra sân khấu, đã bắt đầu chửi bới ồn ào, tiếng náo động vọng lên tận tầng ba.

Thái tử đứng dậy: "Hứng khởi mà đến, thất vọng mà về. Hồi cung."

Tần ma ma không hay nội tình, chỉ nghĩ Thái tử thật sự mất hứng, hốt hoảng quỳ rạp xuống dập đầu tạ tội.

Bỗng nhiên, một khúc cầm réo rắt, như kiếm gió phá mây, dội thẳng vào gian phòng tầng ba, truyền vào tai Thái tử.

Chân Thái tử dừng bước, giữa hàng mày giãn ra một tia hứng khởi.

Đám khách tầng một đang huyên náo cũng bị tiếng đàn này trấn áp.

Tỷ tỷ không ra sân, thì để ta.

Đôi tay ta tựa như cánh khổng tước linh hoạt nhảy múa trên dây đàn, khắc lên từng nốt nhạc uy vũ và tàn khốc.

Người trong thiên hạ đều biết, vị Thái tử đương triều này là chiến thần bạch diện, bước ra từ núi thây biển máu.

Ta dùng một khúc 《Quảng Lăng tán》 hùng hồn sát khí, khiến vị hoàng tử khét tiếng sa trường ấy phải dừng chân vì tiếng đàn.

Ngón tay khẽ chuyển, khúc nhạc từ dồn dập quyết liệt chợt chuyển thành du dương trầm ổn, mềm mại như nước.

Điệu nhạc này chỉ có ta và Thái tử hiểu được hàm ý.

Năm ấy, Diệp phủ vinh quang tột đỉnh, ta cùng tỷ tỷ theo mẫu thân vào cung vấn an Hoàng hậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!