Chương 4: (Vô Đề)

Ta học theo ánh mắt cay nghiệt độc địa mà nàng từng dùng với ta kiếp trước, quét qua người nàng từ trên xuống dưới, rồi lạnh lùng cười nhạt:

"Tiếp khách một lần rồi, quả nhiên khác xưa thật. Tỷ tỷ à, chẳng hay thể diện của ngươi nằm ở dưới gấu váy sao? Mất một lần là bỏ luôn rồi?"

Sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch.

Một câu ấy khiến nàng c.h.ế. t lặng, khí thế hống hách lập tức tiêu tan.

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi cứ đợi đấy! Nỗi nhục hôm nay của ta, sẽ là cơn ác mộng mỗi đêm của ngươi trong Hồng Lâu này!"

9

Hai ngày sau, cuộc tỷ thí cầm nghệ được tổ chức long trọng, Tần ma ma đã bỏ công rao khắp nơi.

Thiên kim tiểu thư ngày xưa vì muốn giành được một nụ cười của các vị công tử, nay phải bước lên đài tỷ thí với chính tỷ muội của mình.

Hai nữ nhân vì tranh sủng mà quyết liệt đối đầu, đúng là thứ kịch vui mà đám nam nhân kia khoái khẩu nhất.

Hôm ấy, tầng một Hồng Lâu ngồi chật khách nhân, đến cả hành lang cũng có nam tử đứng chầu chực xem náo nhiệt.

Tầng hai cũng có vài thương gia ghé tới, duy chỉ tầng ba là vẫn không một vị quý nhân nào lui tới.

Dẫu sao từ ngày Diệp gia bị tịch thu gia sản đến nay mới chỉ hơn một tháng. 

Đám quyền quý trong triều ai nấy đều muốn tránh tai tiếng, nào dám công khai lui tới nơi có liên hệ với thiên kim Diệp gia?

Nhưng ta biết, như kiếp trước, chỉ cần thêm chút thời gian, những kẻ có quyền có thế ấy rồi cũng không nhịn được mà ghé đến Hồng Lâu.

Ta phải nắm chắc thời cơ, trước khi có khách quý lên tầng ba, nhất định phải giữ vững vị trí thanh quan đệ nhất của Hồng Lâu.

Chỉ khi giữ được thanh bạch, mới có hy vọng bấu víu vào một người quyền quý, thoát ly khỏi chốn thanh lâu này.

Tỷ tỷ kiếp trước giẫm lên thể diện và tính mạng của ta để đi con đường đó, dù bẩn thỉu, nhưng lại là con đường duy nhất để cứu chính mình.

Lần này, ta cũng nên giành lấy cho bản thân.

Nửa canh giờ trước khi tỷ thí bắt đầu, ta đang trong hậu trường vội vàng tự mình trang điểm.

Lối trang điểm nơi Hồng Lâu khác xa với khuê phòng, phải yêu kiều mê hoặc đến tận cùng. 

Ta vụng về không biết tô điểm, hoa điệp trên trán dán đi dán lại đều lệch.

Tiểu muội Đan Phong đứng bên cạnh nhìn không nổi, bước đến giúp ta.

"Sao ngay cả trang điểm muội cũng không biết thế? Tỷ tỷ của tỷ bên kia đã xin được phấn kim từ Tần ma ma rồi, lát nữa lên đài, mặt nàng ta sẽ lấp lánh rực rỡ. Còn tỷ thì sao, đến hoa điệp dán cũng không xong."

Nàng vừa than phiền, vừa tỉ mỉ giúp ta dán lại.

Ta xúc động nhìn nàng.

Kiếp trước ở Hồng Lâu, chỉ có Đan Phong là người thực lòng đối tốt với ta.

Năm năm ta bị tỷ tỷ vứt bỏ ở đây, chính nhờ nàng giúp đỡ, ta mới cắn răng mà sống sót.

Về sau, khi ta c.h.ế. t thảm ngoài phố, cũng là nàng bán đi nữ trang để chôn cất ta.

"Đa tạ muội, Đan Phong muội muội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!