Chương 3: (Vô Đề)

Thời gian ấy, cơm đưa đến đều là đồ thiu, chỉ có bánh bao là ăn được. Nhưng một bữa cũng chỉ có năm cái bánh bao, mà đến tận mười người tranh nhau ăn.

Ta và tỷ tỷ vốn được nuôi dạy nơi khuê phòng, còn những nữ tử kia đa phần là con gái nhà nông bị bán đi trừ nợ, từ nhỏ làm lụng tay chân, thể lực hơn hẳn ta.

Ta không sao tranh nổi với họ, đành bảo tỷ tỷ cùng ta chen vào giành lấy phần. Dù sao thêm một người cũng là thêm một đôi tay.

Nhưng tỷ tỷ lại cười lạnh nói:

"Cho dù bị bán vào nơi dơ bẩn thế này, ta cũng phải sống cho có thể diện. Tranh giành đồ ăn là chuyện của chó má súc sinh, ta là đại tiểu thư Diệp phủ, sao có thể làm cái chuyện mất mặt như thế?"

Vừa nói, nàng vừa khinh miệt liếc đám người đang tranh nhau bánh bao.

Nhưng nàng đã nhịn đói mấy ngày liền, rõ ràng cũng rất thèm những chiếc bánh trắng mềm kia.

Ta khuyên không nổi, đành tự mình chen vào.

Vất vả lắm mới giật được nửa cái bánh từ tay kẻ khác, chưa kịp đứng dậy, đã bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Còn chưa kịp bò dậy, nửa cái bánh trong tay đã bị tỷ tỷ giật lấy.

"Muội coi chừng làm bẩn bánh đó đấy!"

Nàng vừa chê bai, vừa gỡ lớp vỏ ngoài của bánh bao rồi nhân lúc ta còn đang nằm dưới đất, đã nhét hết nửa cái bánh vào miệng, nhai lấy nhai để.

Sau đó, nàng lau mép, nhìn đám người đang cắm đầu cắn bánh bao, lạnh lùng nói:

"Vì một miếng ăn mà tranh cướp như vậy, thật chẳng có thể diện gì cả."

Thời gian ở hậu viện, ta thường đói đến choáng váng đầu óc, chẳng nghĩ được gì.

Còn tỷ tỷ, vẫn luôn "có thể diện", và lúc nào cũng no bụng.

Về sau, nàng trở thành tài nữ của Hồng Lâu, mỗi bữa cơm đều có thể ăn sơn hào hải vị.

Thế nhưng nàng chưa từng cho ta được ngồi cùng bàn.

Bởi vì trong mắt nàng, ta đã bị vô số nam nhân đụng chạm, nàng chê ta ô uế:

"Muội muội, muội đã mất trinh tiết, cũng xem như đã mất thể diện rồi. Người đã chẳng còn thể diện, thì không xứng được ngồi ăn chung một bàn với ta."

8

Lúc này, mâm cơm thịnh soạn ấy, đã hoàn toàn thuộc về ta.

Tỷ tỷ cũng vừa bị nam khách kia thả ra.

Trong mắt nàng đọng lệ, tự tay chải đầu, cố gắng giữ lấy chút thể diện cuối cùng, chỉ là hai chân vẫn còn run rẩy.

Tần ma ma ở bên thấy mà chẳng lấy gì làm lạ: "Lần đầu tiếp khách, ai mà chẳng như vậy."

Hồng Trần Vô Định

Tỷ tỷ bỗng nhào tới, túm lấy cổ áo ta, lớn tiếng chất vấn:

"Tại sao vừa rồi ngươi không giúp ta?! Ngươi hại ta mất cả thanh bạch!"

"Ta giúp thế nào?! Nếu ta ra tay giúp tỷ, thì người mất thanh bạch giờ đây chẳng phải là ta rồi sao?!"

Ta lập tức quát lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!