Ta mỉm cười: "Quả thật ta có nói muốn mang một vị tỷ muội đi cùng."
Ánh mắt Diệp Thanh Nhược sáng lên, nàng gần như tin chắc rằng người đó là nàng.
Nhưng trong ánh mắt chờ mong của nàng ta, ta giơ tay, chỉ về phía Đan Phong.
Đan Phong kinh hãi, tựa như không dám tin:
"Tranh Tranh, tỷ tỷ… tỷ muốn mang ta đi?"
Ta gật đầu, ánh mắt kiên định: "Ta muốn đưa muội rời khỏi đây."
"Chúng ta cùng vào Đông Cung, muội có nguyện ý không?"
"Nguyện ý! Dĩ nhiên nguyện ý! Ta nguyện ý gấp trăm lần ngàn lần!"
"Là Đông Cung đấy!"
Đan Phong bật khóc như mưa, nhào vào lòng ta: "Cảm ơn tỷ, Tranh Tranh!"
"Ta từng nghĩ kiếp này chắc phải c.h.ế. t mòn trong cái nơi quỷ quái này, không ngờ lại có ngày được bước ra ngoài!"
"Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"
Các nữ tử trong Hồng Lâu nhìn Đan Phong bằng ánh mắt vừa hâm mộ, vừa tiếc nuối.
Ảnh Lam cũng bật cười.
Ta quay sang hỏi Tần ma ma: "Ta muốn mang Đan Phong đi. Ngươi có ý kiến gì không?"
Tần ma ma quỳ phục xuống, mặt cười méo mó: "Không dám có! Không dám có!"
Ta nhận lại khế ước bán thân của mình và Đan Phong, rồi xé nát từng tờ!
Thì ra, khi bản thân đã bước lên một bậc, quay lại kéo một người từng cùng mình chịu khổ, chịu nhục lại đơn giản đến vậy.
Chỉ một câu nói là đủ.
Không cần lý do cao quý. Không cần đợi đến "lúc thích hợp".
Người thật lòng muốn kéo ngươi ra khỏi bùn lầy, sao có thể nỡ để ngươi chịu thêm một ngày đau khổ nữa?
27
Khi ta chuẩn bị rời đi, Diệp Thanh Nhược chụp lấy vạt váy ta:
"Diệp Tranh Tranh! Xin muội cứu ta! Cứu ta!"
"Ta đang mang thai đấy!"
"Ta sẽ c.h.ế. t trong nơi này mất!"
Ta cố ý ngồi xổm xuống, để ánh mắt ngang hàng với nàng:
"Tỷ tỷ, ta biết tỷ rất coi trọng thể diện."
"Nhưng nhìn dáng vẻ tỷ bây giờ thật sự không còn gọi là thể diện nữa rồi."
"Hay là vậy đi, tỷ đợi thêm một chút, đợi ta tìm được một lý do đủ thể diện, ta sẽ đưa tỷ đi ra ngoài. Được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!