Chương 19: (Vô Đề)

Tống Tử Hằng là thư sinh, làm sao có thể uống lại Tô lão cha, lão tửu quỷ thâm niên, đến khi Tô thái thái giáo huấn nữ nhi không bớt lo xong, trở lại nhà chính, thấy trượng phu đã chuốc say con rể, tức khắc phát giận mà cười: "Hai cha con các người, một cái so với một cái không đáng tin cậy!"

Tô lão cha tuy còn vững vàng ngồi ở trên ghế, lại cũng có vài phần men say, nhìn thê tử liếc mắt một cái, cười nói: "Tửu lượng của con rể không tồi, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng."

"Con rể tiền đồ vô lượng, không cần ông nói, ta cũng biết." Tô thái thái vừa nói vừa hô gia đinh lại đây, "Đưa cô gia đến trong phòng tiểu thư đi." Rồi lại phân phó nha hoàn thu thập bát đĩa hỗn độn trên bàn, oán giận nói: "Ngày thường là thiếu ông hai ngụm rượu hay sao? Đem con rể rót thành như vậy, bọn họ làm sao chạy về Tống gia thôn trước khi trời tối được?"

Tô lão cha lơ mơ, nói to: "Nữ nhi con rể của ta, ở nhà ta một đêm thì đã làm sao?"

Tô thái thái lười phản ứng lại, trực tiếp đỡ người về phòng. Mà đầu kia, Tô Uyển thấy gia đinh đỡ Tống Tử Hằng say bất tỉnh nhân sự lại đây, cũng là kinh ngạc, Tống Tử Hằng từ trước đến nay luôn tự kiềm chế bản thân, nhìn cũng không giống người thích uống rượu, thế mà có thể bị Tô lão cha rót thành như vậy, Tô lão cha rất cường đại a!

Sau đó mới thấy khó xử, nàng tuy không có thói ở sạch, cũng là thích sạch sẽ, người Tống Tử Hằng đầy mùi rượu nằm trên giường, mà cái giường này rất có khả năng buổi tối nàng còn muốn ngủ…… Ngẫm lại liền cảm giác áp lực như núi.

Đang lúc Tô Uyển rơi vào thế khó xử, Tiểu Lục ôm một bộ quần áo tiến vào: "Thái thái biết cô gia thích sạch sẽ, đây là thái thái tự tay làm xiêm y cho cô gia, tiểu thư thay cho cô gia đi."

Tiểu Lục đặt quần áo xuống rồi đi ra ngoài, Tô Uyển đi đến trước bàn nhìn vài lần, thầm nghĩ Tô thái thái thật đúng là chu đáo mọi mặt, ban đầu chuẩn bị bộ quần áo này, hẳn là bởi vì "Tô Uyển" sẽ không sờ vào kim chỉ, vì không để Tống gia có phê bình kín đáo, khiến cho mẫu thân như bà còn phải vì nữ nhi xuất giá tiếp tục thu xếp. Lại không ngờ lúc này phát huy tác dụng.

Nhìn đến người đang ngủ ngon lành trên giường, say rượu khiến gương mặt bạch ngọc của Tống Tử Hằng đỏ hồng, mặt mày thanh tuấn, khi nhắm mắt lại không nhìn thấy cặp con ngươi thâm thúy kia, trông lại có vài phần ngây ngô, bộ dạng này càng phù hợp với tuổi của hắn. Từ góc độ thục nữ tới xem, lúc này Tô Uyển cảm giác, Tống Tử Hằng rất có vài phần nhìn thấy mà thương, nên cũng không ngại vì hắn phục vụ một phen.

Khi Tô Uyển nhìn chằm chằm vạt áo của Tống Tử Hằng, Tiểu Lục đã trở lại đây, nguyên lai là nàng đi lấy nước ấm, đem nước cùng khăn mặt đặt bên giường, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư còn có phân phó gì không? Nếu không có việc gì, Tiểu Lục liền đi xuống."

"Đi xuống đi."

Tiểu Lục trước khi đi không yên tâm nhìn trong phòng liếc mắt một cái, nhưng cũng không dám trái ý tiểu thư, đi ra cửa, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Tô Uyển vắt khăn mặt, từ cái trán đi xuống lau mặt và cổ cho Tống Tử Hằng, có lẽ cảm thấy như vậy thoải mái, Tống Tử Hằng theo bản năng nhích người về phía Tô Uyển, Tô Uyển lại không tiếp tục, ném khăn mặt vào trong bồn, không chút khách khí duỗi tay nắm lấy vạt áo của hắn, cởi đến một nửa, tay Tô Uyển bị giữ lại.

Trải qua mấy phen lăn lộn, Tống Tử Hằng tựa hồ thanh tỉnh chút, hơi mở mắt thấy Tô Uyển liếc mắt một cái, cất giọng như làm nũng hô "Nương tử".

Tô Uyển không khỏi cười, nhỏ giọng nói: "Ta giúp chàng lau mình, đổi bộ xiêm y, ngủ thoải mái chút."

Tống Tử Hằng say rượu thoạt nhìn thực ngoan, chớp chớp mắt nhìn Tô Uyển, con ngươi thâm thúy trở nên liễm diễm, cũng có vài phần mê mang, Tô Uyển không biết hắn nghe có hiểu hay không, nhưng thấy hắn buông cổ tay nàng ra, liền tiếp tục cởi áo cho hắn.

Tống Tử Hằng chẳng những ngoan ngoãn, còn đặc biệt phối hợp, chủ động nâng tay nhấc chân, nếu không phải biểu tình cùng giọng điệu của hắn khác thường, Tô Uyển thực muốn hoài nghi hắn rốt cuộc có phải say thật hay không. Không uổng công cởi quần áo cho Tống Tử Hằng, nhìn tiểu thịt tươi nằm trên giường trần như nhộng, nhắm hai mắt, một bộ dáng mặc người thịt cá, Tô Uyển mặt không đổi sắc vắt khăn tiếp tục lau mình cho hắn, từ đầu đến chân, không chút cẩu thả.

Mặc quần áo cho Tống Tử Hằng phí không ít lực, Tô Uyển bị nóng toát mồ hôi, chuẩn bị đi ra ngoài kêu tiểu nha hoàn chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa một cái, còn không có đứng dậy tay lại bị kéo lại, lúc này nói cái gì Tống Tử Hằng cũng không chịu buông tay, Tô Uyển chỉ có thể ngồi ở mép giường, chờ hắn ngủ trầm lại rời đi.

Tuy rằng ngủ chung một cái giường nhiều ngày như vậy, Tô Uyển vẫn là lần đầu tiên cẩn thận nhìn mặt Tống Tử Hằng. Tống Tử Hằng xuất sắc nhất chính là đôi mắt, có khi thâm thúy khó lường, có khi lại rực rỡ lung linh, thời điểm tràn đầy ý cười đúng như công tử thế gia, khí độ cao hoa, nổi bật bất phàm. Hiện giờ nhắm hai mắt, lại giống như thiếu niên.

Tô Uyển bỗng nhiên nhớ tới lời Tô thái thái nói, bà nói cũng không sai, Tống Tử Hằng không giống vật trong ao, nếu có lúc một bước lên trời, nữ nhi thương gia như nàng đích xác không xứng với hắn, đến lúc đó có nhi tử tuyệt đối là bảo đảm lớn nhất đối với nàng, nhưng Tô Uyển từ hiện đại mà đến, nàng tiếp thu giáo dục cùng nhân sinh quan, chưa bao giờ coi hài tử thành công cụ, càng không phải vì thể hiện giá trị nữ nhân chứng minh, nếu không đủ yêu thương cùng chờ mong, nàng tuyệt đối không muốn tiểu hài tử. Mà nay chính nàng không có cảm giác hòa nhập vào thế giới này, thập phần cẩn thận, làm sao có thể đào tạo đời sau? Còn nữa, Tô Uyển cũng có kiêu ngạo của mình, trói chặt tâm của nam nhân, chưa bao giờ chỉ dựa vào hài tử là được.

Tiểu Lục chuẩn bị hồi nhà chính, trên đường gặp được Tô thái thái, vội gọi một tiếng: "Thái thái."

"Ngươi làm sao lại ra đây, chỗ tiểu thư không cần hỗ trợ sao?"

Tiểu Lục cúi đầu đáp lời: "Là tiểu thư kêu nô tỳ đi ra."

Tô thái thái dưới chân khựng lại, nhìn thoáng qua khuê phòng nữ nhi, thầm nghĩ nha đầu này rốt cuộc nghe vào lời mình nói, chiếu cố tướng công, xác thật không thể giao vào tay người khác. Trong lòng trấn an, Tô thái thái cũng không có đi quấy rầy tiểu phu thê, xoay người đi về phía phòng mình, đồng thời phân phó Tiểu Lục: "Ngươi chờ ở cửa, nếu tiểu 

thư có việc phân phó cũng dễ gọi."

"Dạ, thái thái."

Tô Uyển mơ mơ màng màng ghé vào trên giường ngủ một giấc, nhưng vì tư thế không thoải mái, nàng ngủ cũng không lâu, tỉnh dậy tay trái vẫn bị nắm như cũ, bả vai lại có vài phần đau nhức. Tô Uyển cẩn thận bẻ tay Tống Tử Hằng ra, bưng bồn nước nhẹ chân ra khỏi phòng. Tiểu Lục đứng ở cửa, thấy thế chạy nhanh đi lên tiếp nhận bồn nước, Tô Uyển nói: "Ngươi đi múc nước tới, ta muốn tắm gội."

Tiểu Lục theo lời đi, chỉ chốc lát sau liền cùng hai nữ đầu bếp nâng mấy thùng nước tới, Tô gia sủng nữ nhi, trong khuê phòng Tô Uyển có phòng tắm của riêng nàng, còn đặc biệt đặt làm một cái thùng gỗ lớn. Nước ấm vừa phải, không nóng cũng không lạnh, Tô Uyển thoải mái tắm rửa, ngay cả đầu cũng gội, Tiểu Lục lau tóc nàng đến khô một nửa, Tô Uyển nói: "Tóc lau vậy được rồi, bả vai ta mỏi, ngươi xoa bóp giúp ta."

"Dạ."

Tiểu Lục không nhẹ không nặng ấn ấn bả vai, Tô Uyển nhắm mắt lại hưởng thụ một lát, bỗng nhiên oán giận nói: "Ở nông thôn thật là nhàm chán, trừ bỏ thêu hoa, cái gì cũng không thể làm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!