"Giờ là sống tốt ư? Vậy khi Đại công tử nhà họ Dương sống c.h.ế. t chưa rõ, sao mẫu thân không để đại tỷ đến?"
"Nói những lời đường hoàng là vì tốt cho ta, nhưng thực chất chỉ coi ta là con cờ để thay thế nàng ấy bất cứ lúc nào!"
Ta đưa tay lên, mạnh mẽ quệt nước mắt, hít sâu một hơi: "Từ hôm nay, Tống đại tiểu thư muốn đến, ta sẽ chỉ coi là họ hàng qua lại. Nếu không muốn, ta sẽ xem như mình không còn nhà mẹ đẻ!"
"Về phần các người muốn ta mở miệng cầu xin tướng công để nàng ấy vào cửa?"
Ta cười lạnh: "Không đời nào!"
Lâm Ngọc Như giận dữ, đập mạnh tay xuống bàn, nước trà đổ tràn khắp mặt bàn.
Ma ma đi theo thấy bà nổi giận, liền chửi ta là tiện nhân, rồi tiến tới định túm lấy ta. Nhưng ngay khi bà ta vừa đến gần, cửa phòng bị đạp mạnh mở tung.
Dương Yến Sơ bước vào, một cước đá ma ma lùi lại vài bước. Bà ta chỉ kịp kêu một tiếng "ai da" rồi ngã nhào xuống đất.
Ta kinh ngạc, gọi nhỏ: "Tướng công?"
Lâm Ngọc Như thoạt tiên bị dọa đến sững sờ, tay ôm chặt ngực. Nghe thấy ta gọi "tướng công," bà quay sang nhìn Dương Yến Sơ thân hình rắn rỏi vừa tới, ánh mắt lập tức ánh lên vẻ vui mừng.
Bà bước tới vài bước định nắm lấy cánh tay Dương Yến Sơ, cười niềm nở: "Hiền tế..."
Nhưng bà ta ngay lập tức bị Dương Yến Sơ chau mày né đi, khiến bản thân loạng choạng suýt ngã.
"Ai là hiền tế của bà? Hiền tế của bà lúc này chẳng phải đang ở nhà than vắn thở dài sao? Làm gì có chút anh tuấn phi phàm như bổn soái đây!"
Lòng ta vốn đầy ấm ức, nhưng nghe hắn mặt dày tự khen mình, không nhịn được mà bật cười.
Thấy ta cười, Dương Yến Sơ lập tức vỗ tay, cất cao giọng: "Còn không mau tiễn Tống phu nhân ra về!"
Mấy ma ma khoẻ mạnh, tư thế vững chãi bước tới. Nhìn họ, rõ ràng là người từng học qua võ nghệ.
Mặc kệ sự giãy giụa của Lâm Ngọc Như, những ma ma đó thẳng tay kéo bà cùng những người đi theo ra ngoài.
Dương Yến Sơ nắm tay ta, vừa nghịch vừa nói những lời có thể làm người khác nội thương:
"Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, còn cứ bám mãi ở nhà người khác không chịu đi, không phải là đến xin ăn chứ?"
"Dẫu gì cũng là phu nhân của quan ngũ phẩm, chẳng lẽ còn muốn ăn chực bữa cơm của người ta?"
Lâm Ngọc Như tức đến mức nghẹn lời, suýt nữa thì ngất xỉu.
Khi đuổi mọi người ra khỏi phủ, Dương Yến Sơ chỉ vào mấy ma ma vừa rồi, lịch sự giới thiệu với ta.
Tôn ma ma: Trước đây là người hầu thân cận của mẫu thân ta ở biên ải, từng học qua võ nghệ, theo mẫu thân ta xông pha không ít chiến trường.
Lý ma ma: Lão nhân trong phủ, được lão thái thái cử đến để giúp đỡ mẫu thân ta khi bà mới về nhà chồng, thậm chí còn dạy bà cách quản lý sổ sách.
Hàn ma ma: Xuất thân từ gia đình làm nghề y nhiều đời, nhưng gia tộc suy sụp do bị hãm hại, được mẫu thân ta chiêu mộ về làm quân y trong quân đội.
Cuối cùng là Vương ma ma: Con gái của nhũ mẫu mẫu thân ta. Trông bà cao lớn thô kệch, nhưng thực ra lại tinh thông cầm kỳ thi họa, lễ nghi trong cung.
"Những ma ma này đều nhìn ta lớn lên, từng theo mẫu thân ta trên chiến trường, mang trên người không ít vết thương. Để họ nghỉ ngơi hưởng phúc nhưng họ không chịu, nên chúng ta giữ họ lại trong phủ."
"Về sau nếu nàng có gì không hiểu, cứ hỏi họ. Có các ma ma ở bên, sau này dù ta không kịp về, cũng không ai dám bắt nạt nàng."
Nhìn ánh mắt hiền hòa, thân thiện của các ma ma và nghe lời nói chu đáo của Dương Yến Sơ, ta không khỏi cảm động.
Ta lùi một bước, cúi người hành lễ với họ như một vãn bối:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!