Ta hiểu ý của nàng, dù bây giờ ta là ai, muốn hay không muốn, cuối cùng ta vẫn là Nhị tiểu thư nhà họ Tống.
Nhà họ Tống không tốt, thì ta cũng chẳng tốt.
Ta không tốt, nhà họ Tống cũng bị liên lụy.
Nhưng đạo lý này không phải vậy.
Người thật thà, lương thiện, không thể cứ mãi bị người ta đè nén.
Anh hùng bảo vệ quốc gia cũng không thể cứ vậy mà bị người đời sỉ nhục!
Trong đầu ta chợt hiện lên hình ảnh khi tiểu nương qua đời.
Khi ấy, tiểu nương lâm bệnh nặng, ta cầu xin mẫu thân mời đại phu. Bề ngoài bà ta tỏ vẻ lo lắng, nhưng những kẻ hầu hạ nhìn mặt đoán ý lại chần chừ, lần lữa, ra sức khước từ.
Dù ta khóc lóc van xin, họ cũng chỉ kéo ta và Thuý Nhi ra, đáp lại qua quýt: Sắp rồi, sắp rồi.
Ta biết họ muốn lấy lòng chủ nhân, nhưng lòng ta vẫn đau.
Một mạng người sống sờ sờ, sao lại thành công cụ để lấy lòng người khác?
Đại phu đến vài lần, nhưng tiểu nương ngày một yếu đi, cơ thể gầy guộc như tờ giấy mỏng.
Bà nắm tay ta, nói những lời quyến luyến:
"Tiểu nương cả đời không sống ra gì, điều duy nhất làm ta cảm thấy hạnh phúc là sinh ra con. Phụ thân con... không nhắc đến nữa, nhưng con phải nhớ, người con có thể dựa vào chỉ có chính mình!"
Bà thở dài một hơi, nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, cuối cùng khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
"Trên đời này, có người phụ nữ nào thật sự sống tốt đâu?"
Tiểu nương ra đi trong tiếng khóc nức nở của ta và Thúy Nhi. Khi bà qua đời, đúng lúc phụ thân được thăng quan.
Mẫu thân nói trong nhà có tang là điềm xấu, liền sai người chôn cất tiểu nương qua loa ở một nơi xa.
Tiểu nương mất, nhưng nhà lại tổ chức vài bàn tiệc mừng vì phụ thân được thăng chức. Sợ ta đội khăn tang làm phiền các vị đại nhân, họ chỉ cho ta lập một bài vị sơ sài.
Thúy Nhi tức giận khóc mắng trong phòng:
"Tiểu nương làm người tốt như vậy, sao người mất rồi còn chẳng bằng mấy bàn tiệc?"
Ta quỳ trên đất không nói lời nào, lặng lẽ đốt vài nén tiền giấy tự cắt cho tiểu nương.
Ta nghe nói, ở âm phủ, quỷ sai dẫn đường cần chút tiền dẫn lộ, như vậy sẽ không bị người khác ức hiếp.
Ta không mong bà kiếp sau giàu sang phú quý, chỉ mong bà sinh ra bình thường, nhà có đủ ăn, có vài mẫu ruộng tốt, không phải bán thân để lấy tiên cưới vợ cho đệ đệ nữa.
Giờ đây, trong lòng ta thở dài nặng nề.
Ban đầu nghĩ rằng ta đã gả đi rồi, mọi người cứ duy trì vẻ ngoài hòa thuận, chẳng tốt hơn sao? Dù gì cũng không nên để người ngoài nhìn vào cười chê.
Nhưng giờ đây, từng người từng người thật sự coi ta là kẻ dễ bắt nạt, ta không muốn nhịn nữa, cũng không thể nhịn được nữa!
Ngọn lửa bị đè nén trong lòng bấy lâu như bị châm bùng lên, ta bỗng nhiên bật cười khẩy:
"Đại tỷ nói hay thật đấy, chỉ là không biết nếu đại tỷ rơi vào hoàn cảnh của ta, liệu còn giữ được ba phần nụ cười như hiện tại hay không!"
"Một chiếc bút không thể viết ra hai chữ Tống khác nhau, chẳng lẽ chữ Tống trong Tống Uyển Phù của ta không giống chữ Tống trong Tống Uyển Tình của đại tỷ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!