Chương 4: (Vô Đề)

Một lát sau, cả hai cánh tay trắng mảnh của ta đều bị đeo đầy vòng, nặng đến mức không thể nhấc lên nổi.

Hắn ngắm nghía một lúc lâu rồi nói:

"Quả nhiên là không đẹp lắm, sự yêu thích của mẫu thân ta đối với nàng thật là 'nặng', nhìn thôi cũng thấy trĩu người."

Ta bị hắn chọc đến muốn cười.

Hắn lại ôm lấy đống vòng vàng, ngây ngốc nhìn ta:

"A Phù, nàng cười thế này, là cô gái đẹp nhất mà ta từng thấy."

Mặt ta đỏ bừng, ngượng ngùng đưa tay đẩy hắn, nhưng vì những chiếc vòng nặng trĩu kéo xuống, cổ tay ta bị trẹo một cái.

Hắn hoảng sợ, vội vàng giúp ta tháo vòng xuống, nhưng vết đỏ trên cổ tay vẫn còn, giơ tay lên là thấy rõ mồn một.

Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, mẹ chồng sớm chuẩn bị xong lễ vật lại mặt.

Trang sức mới ta mới chỉ kịp chọn kiểu dáng, chưa kịp chế tác, nên ta chỉ thay trang phục mới, còn trang sức vẫn là đồ cũ trước đây.

Vừa vào cửa, ta đã thấy đầy người đứng trong sân.

Thúy Nhi âm thầm cao hứng, khẽ kéo tay áo ta:

"Tiểu thư đúng là gả được vào nhà tốt, người xem, thái độ mọi người đối xử với người lập tức khác hẳn."

Ta vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo nói năng phải cẩn trọng.

Đi vài bước, ta đến viện của mẫu thân.

Bài trí trong viện vẫn như trước, chỉ là các vật trang trí trông có vẻ quý giá hơn nhiều, như thể đều được thay mới.

Lòng ta có chút nghi hoặc, mẫu thân vốn không ưa ta, sao lần lại mặt này lại bày vẽ đến thế.

Vào trong phòng, thấy hai người đang đứng trước mặt mẫu thân, ta mới hiểu nguyên do.

Hai người đó chính là tỷ tỷ Tống Uyển Tình và... vị hôn phu trước đây của ta, đồng thời là biểu ca ruột của tỷ ấy, Tam công tử nhà họ Hứa – Hứa Chí Triệu.

Bái kiến mẫu thân.

Khi cúi người dâng trà kính mẫu thân, ống tay áo ta bị kéo lên, vô tình để lộ vết hằn đỏ trên cổ tay cùng những món trang sức lỗi thời.

Dưới lớp phấn mà ta cố tình đánh dày hơn, không có vẻ tươi sáng mềm mại của một tân nương, trái lại trông càng thêm tiều tụy.

Kính trà mẫu thân xong, ta cũng chào hỏi hai người kia.

Vừa ngồi xuống chỗ, ta đã cảm nhận được một ánh mắt dán chặt vào mình, cái nhìn kia quá mức trực tiếp, đến mức khiến ta có chút không thoải mái.

Ta bng chén trà lên, lén liếc nhìn, phát hiện đó là Hứa Chí Triệu đang nhìn chằm chằm ta, lòng ta chợt trầm xuống.

Tống Uyển Tình liếc mắt thấy cảnh này, gương mặt lập tức lạnh hẳn đi:

"Nhị muội trông có vẻ tiều tụy đi nhiều."

Lòng ta khẽ siết lại.

Từ trước đến nay, mỗi khi ta làm gì khiến nàng không vừa ý, nàng sẽ học theo cách của mẫu thân, nói một câu nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý.

Ta và tiểu nương vốn là những người không được yêu thương trong phủ, hạ nhân vì muốn lấy lòng, tất nhiên sẽ lập tức xúm vào bắt nạt hai người chúng ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!