Ta lo lắng ma ma bên ngoài chờ sẽ sốt ruột, đành nhỏ giọng gọi hắn: Tướng công.
Người vừa rồi hẵng còn ngủ ngáy, bỗng chốc nắm lấy tay ta, giọng khàn khàn, đáp lời:
"Nương tử gọi ta có việc gì?"
Hắn rõ ràng là đang giả vờ ngủ. Nhìn hắn cười đến cong cả mắt, ta chỉ biết đỏ mặt, chỉ tay về phía cửa:
"Ma ma đến gọi ta ra dâng trà cho cha mẹ chồng, chàng... chàng không tiện ra ngoài, thì cứ nằm ở đây ngủ tiếp đi."
Hắn rõ ràng sức khỏe hoàn toàn bình thường, vậy mà lại phải giả vờ như sống c.h.ế. t chưa rõ trước mặt người ngoài.
Hắn không nói với ta, ta cũng không tiện hỏi.
Tóm lại, hắn có lý do của mình.
Ta đã gả cho hắn, bất kể chuyện này là tốt hay xấu, ta chỉ có thể giúp hắn che giấu.
Đầu ngón tay bị hắn kéo lại, ánh mắt hắn đầy ý cười, bàn tay lớn giữ chặt búi tóc vừa được ta chải xong.
Hắn dùng tay khẽ quệt qua son môi ta, rồi lại chạm nhẹ vào đuôi mắt, khiến khóe mắt ửng đỏ, trông như vừa khóc xong.
Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng nhắc nhở:
"Ta không muốn giấu nàng, nhưng thật sự có nguyên do, phải giả vờ tiều tụy một chút mới tốt."
Trong lòng ta hơi trầm xuống, gật đầu đồng ý như đối diện với đại địch.
Hắn nhẹ nhàng cười, bóp nhẹ đầu ngón tay ta:
"Đừng sợ, chỉ cần ta còn sống, không ai có thể bắt nạt nàng."
Má ta đỏ ửng, khẽ đáp lời.
Ta tin hắn.
Một thiếu niên tướng quân mười mấy tuổi đã ra chiến trường, bảo vệ hàng vạn người, ta không có lý do gì để không tin hắn.
Nghe được lời của Dương Yến Sơ, lòng ta thoáng nhẹ nhõm, theo ma ma đến chính sảnh dâng lễ cho cha mẹ chồng.
Vừa vào đến chính sảnh, ta khẽ nhấc váy, quỳ xuống dâng trà cho mẹ chồng.
Bà trông như chỉ ngoài ba bốn mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng, ngay cả trang sức trên đầu cũng rất ít .
Ta cụp mắt, cúi đầu cẩn thận dâng chén trà, trong lòng nghĩ: Xem ra ngày tháng ở phủ tướng quân cũng không quá dư dả.
Ngay sau đó, ta bất ngờ, cảm nhận cổ tay bị bà nắm lấy.
Bàn tay bà đầy vết chai sạn vì luyện võ lâu năm, bà cười rạng rỡ, tháo hai chiếc vòng vàng nặng nửa cân từ cổ tay mình ra, đeo vào tay ta.
Kiểu dáng của vòng có phần quê mùa, nhưng sức nặng của nó khiến ta phải giật mình!
Tay ta trĩu nặng, đến mức không thể nâng lên nổi.
Ta hoảng hốt, cứ nghĩ rằng bà không thích ta, nên cố ý dùng cách này để thị uy.
Mẫu thân...
Bà lại đưa tay nhéo nhẹ má ta, ánh mắt sáng rỡ, quay sang gọi lớn với Vệ Viễn Hầu ở một bên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!