Chương 16: (Vô Đề)

Còn bây giờ, ta nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, ngoan ngoãn ngẩng đầu để ta cạo râu, không nhịn được hôn nhẹ lên môi hắn.

Người luôn kiêu ngạo phóng khoáng như Dương Yến Sơ lại đờ người ra, trừng mắt nhìn ta, đưa tay sờ môi, trông chẳng khác nào một thiếu nữ vừa bị trêu ghẹo, đỏ mặt từ má tới tận mang tai.

Mặt ta đỏ bừng, vội quay đi thu dọn d.a. o cạo và khăn.

A!

Ta bị hắn ôm chặt từ phía sau, hoảng hốt kêu lên.

Dương Yến Sơ như bị điên, áp sát tai ta dỗ dành:

"Nương tử, hôn ta thêm một cái."

Ta nhẹ nhàng giãy dụa: Chàng đừng...

Nhưng lại bị chàng xoay người đè xuống giường, khoảng cách giữa hai người gần tới mức ta xấu hổ không biết làm gì, vừa định nhắm mắt để mặc chàng thì...

Người đàn ông trên người ta đột ngột nhảy xuống, bước nhanh ra phía cửa.

Trong lòng ta đau nhói, giận dữ đ.ấ. m mạnh xuống giường.

Tên Dương Yến Sơ đáng ghét này, sao lại chạy mất, làm ta... làm ta trông như thể người háo sắc vậy chứ!

Vừa xuống giường, dọn dẹp xong mọi thứ, ta quyết định hôm nay không để ý tới hắn nữa, thì lại thấy hắn phấn khích chạy trở lại.

Hắn ôm lấy eo ta, bế bổng lên, giữa ban ngày ban mặt mà đi thẳng tới giường.

Ta hoảng hốt gọi: Tướng công?

Hắn lại bước vội tới mép giường, đặt ta xuống, ánh mắt sáng rực:

"Ta vừa hỏi Hàn ma ma, thân thể nàng đã dưỡng ổn rồi, có thể động phòng."

Mặt ta đỏ bừng như hoa đào mùa xuân, Dương Yến Sơ cúi xuống định hôn ta, thì bên ngoài vang lên giọng của Thúy Nhi:

"Cô gia, trong cung lại triệu kiến người."

Mặt Dương Yến Sơ lập tức đen như than, còn ta thì không nhịn được cười thành tiếng, liền bị hắn tức giận bóp lấy môi:

"Nàng còn dám cười phu quân của nàng!"

Dương Yến Sơ lại vào cung.

Trước khi đi, hắn tiết lộ cho ta một chút, nói rằng chuyến này có thể liên quan đến chuyện của nhà họ Tống và nhà họ Hứa.

Ta thở dài, khi chỉnh lại y phục cho hắn, cuối cùng cũng mở lời:

"Phụ thân đối với ta không phải là một từ phụ, nhưng cũng không phải kẻ xấu. Mẫu thân dù sao cũng là người nuôi ta khôn lớn. Nếu chàng có thể mở lời giúp thì tốt, còn nếu việc đó khiến chàng bị liên lụy, thì cứ để bệ hạ quyết định đi."

Dù sao cũng sống cùng một mái nhà bao nhiêu năm, gọi một tiếng phụ thân mẫu thân, giờ coi như ta đã làm hết sức mình.

Dương Yến Sơ cúi xuống hôn ta một cái, nhướn mày trêu:

"Ta nói muốn cùng phòng với nương tử, nương tử sợ rồi sao?"

Ta biết lúc này hắn nhắc đến chuyện kia, đa phần là muốn khiến tôi vui vẻ, bớt lo lắng.

Vì vậy, trước khi hắn rời đi, ta đỏ mặt, khẽ nói thật:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!