Chương 13: (Vô Đề)

"Con nghe tướng công nói lương thực không đủ, nên đã đem những vòng vàng mẫu thân cho và một số vải vóc quý trong kho bán đi. Sau đó con tìm đến các nông hộ và thương nhân giàu có có tích trữ lương thực. Lương mới giá cao, con chỉ mua được ba phần, phần còn lại là lương cũ năm ngoái. Nhưng con đã chọn loại bảo quản tốt, không ảnh hưởng đến việc ăn uống.

Ngoài ra con cũng chuẩn bị thêm vài xe dược liệu."

Nói đến đây, lòng ta có chút bất an. Lúc nghe lương thực thiếu thốn, ta chỉ nghĩ đến chuyện phải gấp rút mua sắm.

Đến khi đã chi ra số tiền lớn, mới nhớ mình chỉ là một tân phụ, vừa nắm quyền quản gia đã tự ý hành động thế này, sợ rằng sẽ khiến phụ thân mẫu thân chồng không hài lòng.

Nhưng không ngờ mẫu thân chồng lại vui vẻ, vỗ nhẹ vào lưng ta, lớn tiếng quay về phía các tướng sĩ:

"Nhìn thấy chưa, chọn tức phụ là phải chọn người chu đáo như vậy, các ngươi cũng phải học hỏi đấy!"

Các tướng sĩ ai nấy mặt mày rạng rỡ, đồng thanh hô to: "Vâng!"

Nghe vậy, mặt ta đỏ bừng. Phụ thân bước tới, cười nói: "Chỉ trong thời gian ngắn mà con đã chuẩn bị được từng này lương thực. Sau khi chúng ta rời đi, nhà cửa giao cho con, ta và mẫu thân con cũng yên tâm rồi."

Trước khi đại quân xuất phát, mẹ chồng lén nói với ta: "Con mua lương thực đã dùng hết số trang sức ta cho đúng không? Đợi lần sau ta về sẽ mang thêm cho con."

Trang sức? Vừa nghĩ đến những chiếc vòng nặng nửa cân, đầu ta lại đau nhói. Ta vội kéo tay mẫu thân, đưa cho bà một hộp trang sức kiểu dáng mới được chế tác ở kinh thành:

"Hôm trước con đem vòng đi nung lại, làm ra nhiều món mới. Bộ này con đặc biệt chọn cho mẫu thân."

Mẫu thân chồng nhận lấy, vui vẻ tươi cười, phất tay nói:

"Được rồi, hai đứa con quay về đi."

Vì vừa làm được việc lớn, ta mấy ngày liền đều vui mừng không thôi.

Cho đến khi tình cờ nghe Tôn ma ma nói, mỗi lần đại quân xuất chinh đều thiếu lương thực.

Ta tò mò hỏi một câu: "Vậy bình thường làm thế nào để giải quyết?"

Tôn ma ma cười: "Phu nhân và lão Hầu gia luôn có đất canh tác ở biên ải. Ngày thường chúng ta trồng trọt tích trữ lương thực, đến khi có chiến sự thì dùng làm quân lương. Nếu vẫn không đủ, sẽ mua lương thực giá thấp từ người dân dọc đường, đi đến đâu thu mua đến đó, tới biên ải thì cũng vừa đủ."

Ta ngẩn người: "Vậy nếu vẫn không đủ thì sao?"

Tôn ma ma rót cho ta chén trà, giọng nói có chút giảo hoạt: "Nếu vẫn không đủ, thì đó là lúc thời gian bị kéo dài, chiến sự gấp rút, cần biện pháp đặc biệt. Khi ấy chỉ còn cách phiền đến các phú thương và hương thân, địa chủ thôi."

Mặt ta đỏ bừng như quả đào chín, ngay cả khi Dương Yến Sơ trở về cũng không để ý.

Hắn bước đến, gỡ tay ta khỏi khuôn mặt: "Nương tử sao vậy?"

Ta xấu hổ không biết làm sao, đành kể lại sự việc.

"Rõ ràng phụ thân mẫu thân có thể giải quyết, nhưng ta lại muốn thể hiện, còn đắc ý mấy ngày liền, ta..."

Dương Yến Sơ bật cười: "Nương tử làm rất tốt. Các tướng sĩ bảo vệ gia đình, đất nước, đổ máu, đổ mồ hôi. Hằng năm xuất chinh, lương thực luôn không đủ, ăn không no thì cầm sao nổi vũ khí. Nay nàng mang đến nhiều lương thực như vậy, bọn họ đều mừng rỡ không thôi."

"Nhưng ta nghe nói, dọc đường có thể thu mua lương thực mà."

"Có thể, nhưng có năm thu hoạch tốt thì đủ, năm mất mùa lại phải chắt chiu, cũng không dễ dàng gì."

Nghe vậy, lòng ta mới hơi nhẹ nhõm. Chưa kịp nói hết, thì từ xa đã thấy Thúy Nhi cuống cuồng chạy vào sân, đến mức rơi cả một chiếc giày cũng không kịp nhặt lên.

"Chuyện gì thế? Sao hoảng hốt vậy?"

Thúy Nhi thở hổn hển, chỉ tay về phía đại sảnh: "Thánh... thánh chỉ từ trong cung đến!"

Ta và Dương Yến Sơ nhìn nhau, lập tức sai người trải vải đỏ, chuẩn bị hồng bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!