Chương 1: (Vô Đề)

Trong đại sảnh, tỷ tỷ Tống Uyển Tình khóc đến mức thê lương, khiến mẫu thân cũng rơi nước mắt theo.

Nhất thời, bầu không khí trong nhà bỗng trở nên u ám, nặng nề.

Ngay cả phụ thân ngồi trên ghế chủ tọa, cũng vuốt râu thở dài thườn thượt.

Ta len lén ngước mắt nhìn, nhưng lại bị nha hoàn Thúy Nhi kéo tay áo nhắc nhở.

"Lão gia, cho dù Dương Yến Sơ có là anh hùng hào kiệt, nhà họ Tống chúng ta cũng chẳng thèm khát gì. Sao giờ người ta gần đất xa trời, lại muốn con gái nhà chúng ta lấp cái hố cho họ?"

Mẫu thân chưa nói hết câu, nước mắt đã rơi lã chã.

Tỷ tỷ từ trên ghế đứng dậy, bước được hai bước về phía phụ thân, rồi chân mềm nhũn quỳ sụp xuống dưới chân ông.

Chưa kịp nói lời nào, nước mắt nàng đã tuôn rơi không ngớt.

Những giọt nước mắt rơi xuống đất, như rơi thẳng vào lòng phụ thân mẫu thân.

"Phụ thân, con không thể ở bên phụ thân mẫu thân để làm tròn chữ hiếu. Sau này, chỉ có thể nhờ cậy Nhị muội thay con mà thôi."

Tỷ tỷ khóc đến mức như lê hoa đái vũ, quay đầu nhìn về phía ta đứng một bên.

Phụ thân mẫu thân cũng đồng thời nhìn về phía ta.

Trong lòng ta chậm rãi thở dài một hơi.

Bất chấp Thúy Nhi kéo tay áo ta không ngừng, ta bước lên hai bước, quỳ xuống giữa đại sảnh.

"Phụ thân, mẫu thân, đại tỷ sức khỏe yếu ớt nhiều bệnh, đi xung hỷ là không phù hợp."

"Vẫn là nên để con đi, để đại tỷ có thể ở lại bên phụ thân mẫu thân mà tận hiếu."

Ta cúi đầu xuống đất dập ba cái đầu thật mạnh.

Khi ngẩng lên, ta thấy trên gương mặt mẫu thân hiện lên nét vui mừng.

Gương mặt phụ thân cũng đầy vẻ an ủi, mãn nguyện.

Đại tỷ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ta cụp mắt xuống, chậm rãi thở dài một hơi.

Đều ổn cả, mọi thứ đều ổn cả.

Ta dẫn Thúy Nhi trở về phòng.

Vừa bước vào, Thúy Nhi đã mặt mày ủ rũ đóng chặt cửa phòng.

Giọng nàng ấy như sắp khóc òa, trông cứ như người phải đi xung hỷ không phải là ta, mà là nàng ấy vậy.

"Tiểu thư, sao người lại..."

Ta biết nàng ấy chưa nói hết câu.

Rõ ràng người phải đi xung hỷ là đích nữ, Đại tiểu thư, tại sao cuối cùng ta lại phải đứng ra gánh cái việc không may này?

"Dương Yến Sơ gần như là người sắp c.h.ế. t rồi, tiểu thư qua đó, không biết sẽ phải sống những ngày tháng thế nào nữa."

Thúy Nhi khóc đến mức nước mắt rơi đầy sàn nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!