Ánh mắt xinh đẹp của Tô Đào đã cong thành hình trăng non: "Thật tốt quá!"
Coi như Lục Tễ đã đồng ý.
Tô Đào buông lỏng cổ Lục Tễ ra, vô cùng vui vẻ.
Lục Tễ nhất thời chán nản.
Tô Đào còn có lương tâm không, ban nãy cầu xin hắn, nàng ăn nói dịu dàng, còn không ngừng hôn hắn.
Lúc này gặp hắn đã đồng ý, nàng lập tức buông hắn ra.
Thật là có chút qua cầu rút ván rồi.
Tô Đào vui vẻ xong, cũng ý thức được có gì không đúng.
Lại nhìn sắc mặt Lục Tễ, nàng cũng có chút chột dạ.
Tô Đào kéo Lục Tễ ngồi vào giường: "Phu quân, chàng đừng giận nha."
Dù nói thế nào, nàng cũng là vì muốn ở bên cạnh với Lục Tễ mới như thế.
Trong lòng Tô Đào tự nhủ, nàng nên thường xuyên hôn Lục Tễ, để hắn đừng dùng khuôn mặt lạnh đó nữa.
Tô Đào đẩy Lục Tễ lên trên giường, hôn Lục Tễ một cái rồi lại một cái.
Vị ngọt thuộc về Tô Đào tràn ngập khắp nơi, Lục Tễ bị Tô Đào chọc cho động tâm tư.
Hắn đưa tay khẽ vuốt cánh môi Tô Đào.
Lại hôn nữa, hắn sợ là không thể khống chế nổi.
Lúc này Lương Nguyên còn ở bên ngoài chờ, không thể làm loạn.
Tô Đào tất nhiên là biết rõ tâm tư Lục Tễ, nàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Lục Tễ.
Qua nửa ngày, cuối cùng Lục Tễ cũng bình phục lại rồi.
Hai người ngồi dậy, Tô Đào còn giúp Lục Tễ sửa sang lại quần áo xốc xếch.
Tô Đào vừa sửa sang lại, vừa muốn hỏi một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, phu quân, chàng muốn đi đâu ban sai?"
Trước nàng luôn nhớ kỹ chuyện Lục Tễ đưa nàng theo, căn bản không có tâm tư hỏi chuyện này.
Lục Tễ: "Vân Châu."
Tô Đào lẩm bẩm nói: "Vân Châu..."
Vân Châu ở Giang Nam, khí hậu ẩm ướt, cảnh vật đẹp, thật sự là một nơi sơn thủy hữu tình.
Tô Đào cười nói: "Thật tốt quá, đến lúc đó việc của chàng xong xuôi, chúng ta có thể đi thăm thú Vân Châu một vòng."
Coi như là tuần trăng mật.
Nói đến cũng thế, từ lúc nàng và Lục Tễ cùng phòng, còn chưa hề có một ngày nghỉ đúng nghĩa.
Vừa vặn hiện tại có một cơ hội như vậy.
Nghĩ như vậy, Tô Đào càng chờ mong hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!