Chương 7: Trung y

Trước mắt hết thảy đều đi vào quỹ đạo.

Lục Tễ có dược dùng, đồ ăn có thể ở trong viện làm, vấn đề nên giải quyết đều đã giải quyết. Tô Đào tự nhiên nhàn rỗi, dư dả thời gian.

Tô Đào định dùng thời gian này làm chút gì đó, không muốn ngẩn người chờ trong đây. Suy nghĩ một lúc, Tô Đào đột nhiên nhớ ra nàng quên một vấn đề trọng yếu nhất.

Đó chính là tiền bạc. Nàng mang bạc vụn theo cũng không nhiều lắm!

Tô Đào vội vàng mở hòm đựng của hồi môn ra, bên trong quả nhiên chỉ còn lại mấy ngân tiền hào.

Nhìn của hồi môn trống rỗng, Tô Đào không khỏi thở dài. Đến của hồi môn của nàng cũng mười phần keo kiệt ——

Hai rương xiêm y, một rương năm trăm lượng ngân phiếu, còn lại là mấy thứ trang sức trước kia của nàng. Toàn bộ là bấy nhiêu đây.

Nếu nói đúng, trong kinh thành chỉ cần có chút tiếng tăm, đều bắt đầu tích góp của hồi môn cho nữ nhi từ khi sinh ra.

Tô phủ cũng là hào môn thế gia, tự nhiên phải tích góp cho nguyên chủ không ít của hồi môn. Chỉ là sau khi thân phận bị bóc trần, của hồi môn đương nhiên đều chuyển cho thiên kim chân thật Tô Dao.

Nguyên chủ tuy rằng kiêu căng, nhưng cũng không thể nói gì, dù sao Tô Dao mới là thiên kim thật, của hồi môn này nên cho Tô Dao.

Nguyên chủ lúc ấy nghĩ, chỉ cần trong nhà ngày sau lại giúp nàng tích một phần hồi môn khác là được. Không nghĩ đến, sau này Tô phủ ngày càng lụn bại.

Tô gia lại cố kỵ mặt mũi, tuy rằng trong phủ đã sớm lụi bại, nhưng vẫn muốn thể hiện, không ngại tiêu tiền như nước.

Tới khi Tô Đào bị gả đi xung hỉ, Tô phủ chỉ còn lại bộ dáng rỗng tuếch, nữ quyến Tô phủ cũng bắt đầu phải thế chấp trang sức.

Nói thật ra, coi như Tô gia suy tàn, nhưng rốt cuộc lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, năm trăm lượng đối với Tô phủ mà nói không đáng kể. Nhưng Tô mẫu nghĩ Tô Đào sớm muộn gì cũng thành quả phụ, nàng sẽ đón Tô Đào hồi phủ, tìm cho Tô Đào một mối hôn sự khác, cho nên cũng không cho Tô Đào thêm của hồi môn. Cho nên, cuối cùng của hồi môn của Tô Đào chính là năm trăm lượng bạc.

Năm trăm lượng bạc với người bình thường ngược lại rất nhiều, có thể mua được một cửa hàng trong kinh thành, một năm tiền thuê có thể hơn một trăm lượng bạc.

Tính tiền thuê, còn phí mở tiệm, ngoài ra phải tuyển thêm kế toán. Huống chi Tô Đào còn muốn để lại chút tiền phòng thân. Nói tóm lại, số tiền này cũng chỉ vừa đủ thôi.

Tô Đào cắn môi, xem ra nàng phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.

Vừa lúc nàng có rất nhiều thời gian, có thể dùng kiếm tiền, từng chút từng chút tích góp lại.

Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể ra ngoài năm ngày một lần...

Hơn nữa công việc của nàng hiện tại không dùng được, chỉ có thể suy xét kỹ năng của nguyên chủ một chút.

Chép sách?

Không được, nguyên chủ từ nhỏ không thích đọc sách, ngược lại lại rất thích thêu.

Quang cảnh Tô phủ hồi trước cũng không tệ lắm, nguyên chủ rảnh rỗi liền mời một vị tú nương thêu thùa tinh xảo theo học vài năm, luyện thành tài nghệ thêu thùa không sai.

Tô Đào nghĩ đến đây mắt sáng lên. Nàng có thể thêu chút đồ, đợi thời điểm ra ngoài đem bán. Coi như không nhiều, nhưng cũng có thể kiếm được tiền mua thức ăn.

Bất quá bây giờ không có kim chỉ, đành đợi lần sau ra ngoài lại nói. Đem chủ ý nghĩ xong, Tô Đào đem tiền hào thu lại.

Ngày sau nàng phải cẩn thận chút, chi khoản tiền nào đều nên ghi chép lại. Nói liền làm, Tô Đào định đem tiêu dùng hôm qua ghi chép lại.

Vừa lúc trong phòng có giấy và bút mực, nghĩ đến là ở phòng khách để lại.

Tô Đào trải giấy Tuyên Thành, sau đó đem tiêu dùng chép xuống từng mục. Mỗi một nét viết xuống, Tô Đào đều cảm thấy trong lòng đau xót.

Đợi viết xong, Tô Đào an ủi chính mình ngày sau sẽ có tiền thu về, đến thời điểm đó tiền sẽ không mất nhiều, nói không chừng còn có thể tích cóp chút nữa.

Bên này Lục Tễ đem hết thảy nhìn ở trong mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!