Chương 45: (Vô Đề)

Lời Đường thị vừa nói xong, trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Đến âm thanh kim châm cũng có thể nghe được.

Đợi một lúc lâu sau, Đường thị không thấy Lục Tễ đáp lại, nàng nói: "Lục Tễ, ngươi nghĩ thế nào?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mặt mày Lục Tễ lạnh băng, hắn đem chén trà trong tay ném lên án kỷ. Phát ra một tiếng va chạm trong trẻo.

Lục Tễ giương mắt lên, mặt mày lãnh lẽo sắc bén "Không có khả năng."

Đường thị ngạc nhiên, nàng không nghĩ đến vậy Lục Tễ sẽ cho nàng đáp án này.

Lúc trước nàng chắc chắc nghĩ, Lục Tễ nhất định sẽ nghe nàng nói, bỏ Tô Đào.

Không ngờ tới hắn sẽ không đồng ý!

Đây là lần đầu tiên nàng bị Lục Tễ cự tuyệt, trong lúc nhất thời quá mức kinh ngạc, một lúc lâu sau không nói nên lời.

Nhìn thần sắc Lục Tễ có thể biết hắn nghiêm túc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng càng là như vậy, càng chứng tỏ Lục Tễ rất để ý Tô Đào.

Đường thị trong lòng càng sốt ruột.

Nàng lần này đến đây là vì Lục Chinh trù tính, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

Đường thị lại nói: "Ta là mẫu thân ngươi, cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi!"

Nàng còn muốn nói thêm vài lời nói đường hoàng, liền nghe Lục Tễ đáp: "Thật là vì muốn tốt cho ta sao?"

Thanh âm Lục Tễ không có một tia dao động, lại làm cho người khác phải an tĩnh lại.

Lời nói Đường thị lập tức nghẹn trong miệng.

Hắn giương mắt nhìn về phía Đường thị, trong mắt tràn đầy mỉa mai.

Đường thị đến cùng là vì cái gì, bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng.

Chẳng qua không nói thẳng ra mà thôi. Lúc trước Lục Tễ cũng lười bóc trần tờ giấy này.

Nàng đến cùng là mẫu thân thân sinh của hắn, lại nuôi lớn hắn.

Dù sao công ơn sinh dưỡng lớn hơn trời.

Cho nên mặc dù Lục Tễ chịu rất nhiều bất công, cũng đều hoàn thành trách nhiệm tận hiếu của nhi tử.

Bất quá cũng chỉ như thế thôi. Hắn cũng thành thói quen .

Nhưng Tô Đào không giống. Lục Tễ nhớ tới khoảng thời gian bên trong ngọc bội kia.

Nàng một lần lại một lần cứu hắn, giúp hắn may xiêm y, cho hắn uống thuốc, đút hắn ăn cơm.

Tô Đào là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy hắc ám của hắn.

Càng khắc sâu trong tâm khảm hắn!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!