Sau đó, Tô Đào lại luyện khoảng hai khắc (khoảng 30 phút) nữa, mới rời khỏi thư phòng.
Lúc trở lại chính phòng, Tuyết Liễu vội vàng tiếp nhận khay trong tay Tô Đào: "Phu nhân, sao bây giờ người mới trở về?"
Nếu chỉ đưa canh qua, sao lại lâu như vậy? Giống như đi nấu canh hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Đào có hơi mệt, nàng nhẹ nhàng tựa vào gối mềm: "Có chút việc trì hoãn, Tuyết Liễu, ngươi mang cho ta một chén sữa bò lại đây."
Lục Tễ là người nghiêm túc, làm việc lúc nào cũng cầu toàn. Nàng ở đó luyện chữ lâu như vậy, thật sự có hơi mệt chút.
Xưa nay hắn ở cùng nàng vẫn luôn ôn hòa, rất ít khi có một mặt nghiêm túc như thế.
Tuyết Liễu bưng sữa qua, nàng uống vài ngụm mới cảm thấy khí lực trở về.
Bỏ chén qua một bên: "Ta hơi mệt, bây giờ nghỉ một lát, ngươi đợi một khắc nữa nhớ đến kêu ta."
Nàng luyện chữ lâu như vậy, tay cũng có chút mỏi .
Tuyết Liễu cúi đầu: "Vâng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé...
Sau khi Tô Đào rời đi, Lương Nguyên mới vào lại thư phòng.
Lúc này hắn cẩn thận gõ cửa, đợi đến khi Lục Tễ đáp lại mới tiến vào.
Lương Nguyên nghiêm túc bẩm báo sự tình Bắc Cảnh cho Lục Tễ, sau đó lại trình lên mấy cuốn sổ sách.
Lục Tễ gật đầu: "Để xuống đi."
Hiện tại còn sớm, từ giờ đến tối có thể đem đống này xử lý không sai biệt lắm.
Lương Nguyên chuẩn bị lui ra, chẳng qua vừa ra đến cửa vẫn không nhịn được hỏi: "Hầu gia, vừa rồi ngài luôn giúp phu nhân luyện chữ?"
Vừa nãy bắt gặp một màn kia, còn tưởng là hồng tụ thiên hương. Không nghĩ đến hắn ở bên ngoài đợi lại đợi, phải qua hơn hai khắc mới thấy phu nhân ra ngoài.
Chẳng lẽ hầu gia luôn nghiêm túc dạy phu nhân luyện chữ?
Lục Tễ mở ra một cuốn sổ, nghe vậy giương mắt nhìn Lương Nguyên: "Làm sao?"
Hắn kiềm hãm chính mình, chỉ nói: "Dạ không có gì, thuộc hạ cáo lui."
Hắn lặng lẽ bước ra ngoài, sau đó đóng cửa, lại nhịn không được thở dài trong lòng.
Lương Nguyên thầm nghĩ, hầu gia quả nhiên vẫn là hầu gia, chỉ dạy phu nhân luyện chữ cũng nghiêm túc như thế.
Là hắn suy nghĩ quá nhiều...
Lương Nguyên rời đi, Lục Tễ vẫn tiếp tục xử lý công vụ.
Giống như hắn phỏng chừng, trước bữa tối có thể xử lý xong tất cả mọi việc.
Cách bữa tối còn chốc lát, Lục Tễ bèn tận dụng thời gian suy nghĩ, nên cho Tô Đào luyện chữ nào tiếp.
Bảng chữ mẫu thịnh hành phần lớn Lục Tễ đều biết. Bất quá biết thì biết, hắn cũng chưa chọn ra được loại thích hợp với Tô Đào .
Lục Tễ nâng tay nhéo nhéo ấn đường, nghĩ nếu không ngày mai đi hiệu sách nhìn thử chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!