Chương 42: (Vô Đề)

Sau đó nàng cúi đầu nghiêm túc viết.

Nhưng Lục Tễ vậy mà có chút hoảng thần.

Cánh tay nàng cực kì trắng, đến một chút tì vết cũng không có.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tễ liền nghĩ tới một câu, "cổ tay trắng noãn ngưng sương tuyết".

Những lời này giống như là được viết ra dành riêng cho Tô Đào.

Lục Tễ chưa từng trực tiếp nhìn qua cánh tay nữ tử. Coi như Tô Đào cùng hắn chung chăn gối lâu như vậy, trước giờ cũng đều là mặc xiêm y mới ngủ.

Đây là lần đầu tiên.

Vành tai hắn có chút đỏ.

Tô Đào tất nhiên không biết những ý nghĩ này của Lục Tễ, còn rất nghiêm túc viết chữ.

Bất quá cho dù nàng biết, cũng không cảm thấy có gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ở hiện đại đừng nói là lộ ra cánh tay, cho dù mặc ít hơn cũng không là gì, trong lòng nàng hoàn toàn không hề bận tâm.

Thư phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Tô Đào bình tâm, rốt cuộc cũng viết xong một bức.

Nàng thở ra một hơi: "Phu quân, ta viết xong rồi."

Nghe thấy Tô Đào nói, Lục Tễ mới phục hồi tinh thần.

Hắn buông mi nhìn chữ Tô Đào.

Chữ trên giấy Tuyên Thành không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là xấu.

Nhưng có thể nhìn ra so với lúc trước có chút tiến bộ, nghĩ đến có thể là thành quả của Tô Đào luyện tập mấy ngày nay.

Bất quá luyện chữ không phải một sớm một chiều là thành công, thế nào cũng phải mấy năm đổ lại mới có thể chuyển đổi.

Mi tâm Lục Tễ nhẹ nhăn, hắn nên nói như thế nào đây?

Hắn đối với mọi người luôn nghiêm túc, có gì nói lấy.

Nhưng Tô Đào là ngoại lệ, hắn đang châm chước nên mở miếng với Tô Đào như thế nào.

Tô Đào vừa thấy sắc mặt Lục Tễ liền biết mình không có gì tiến bộ, nàng thành khẩn nói: "Không có gì, phu quân, chàng cứ nói thẳng."

Sau một lúc lâu, Lục Tễ nói: "Còn tốt, luyện mấy năm nữa là có thể tốt."

Tô Đào vừa nghe liền biết Lục Tễ đang nói uyển chuyển cho qua, đoán chừng là cố kị tâm tình nàng.

Tô Đào thở dài.

Bất quá rất nhanh vực dậy: "Phu quân, vậy chàng viết cho ta mấy bảng chữ mẫu đi, chàng thấy ta thích hợp viết loại chữ nào?"

Nàng đem mấy bảng chữ mẫu mới luyện gần đây cho Lục Tễ nhìn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!