Sáng hôm sau.
Tô Đào nhìn thấy Lục Tễ liền hỏi hắn: "Hương vị canh gà có vừa không?"
Lục Tễ gật đầu: "Rất ngon."
Tô Đào nghe vậy đôi mắt cong cong: "Vậy là tốt rồi."
Trước nàng luôn thấy đáng tiếc vì Lục Tễ không nếm được hương vị nàng nấu, hiện tại cuối cùng cũng nếm được.
Không uổng công nàng hầm canh cả một buổi chiều.
Tô Đào nhíu mi: "Chẳng qua canh này thỉnh thoảng mới có thể ăn một lần, hiện giờ vẫn phải dựa theo thực đơn của Chu thái y mới tốt."
Nàng nghĩ về sau cách vài ngày sẽ hầm cho Lục Tễ chút canh.
Giờ uống thuốc cũng đến, Tô Đào bưng chén thuốc qua: "Phu quân, uống thuốc đi."
Tô Đào nói xong lại lấy tới một khối điểm tâm.
Mấy ngày nay đã thành thói quen, Lục Tễ uống thuốc xong sẽ ăn một khối điểm tâm nhỏ cho ngọt miệng.
Tô Đào thậm chí còn hỏi qua Chu thái y, mới cho Lục Tễ ăn. Lục Tễ bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Tô Đào đang muốn cho Lục Tễ ăn điểm tâm, trong phòng bỗng nhiên có người xông vào.
Người này tuổi chừng hơn hai mươi, khuôn mặt đoan chính, hắn nhìn thấy Lục Tễ thì kích động không thôi, hai mắt rưng rưng: "Hầu gia..."
Lương Nguyên không nghĩ đến còn có thể gặp lại Lục Tễ, một đại nam nhân như vậy cũng có lúc kích động rơi nước mắt.
Tô Đào vừa thấy liền biết người trước mắt là tâm phúc của Lục Tễ.
Lát nữa bọn họ nhất định bàn bạc chút chuyện cơ mật, Tô Đào tự nhiên không hợp ở lại, nàng đứng dậy hướng Lục Tễ cáo lui: "Phu quân, thiếp đi xuống trước ."
Lục Tễ gật đầu: "Được."
Hắn cũng sớm đoán trước bọn Lương Nguyên mấy ngày nay sẽ trở về .
Sau khi Tô Đào rời khỏi, Lương Nguyên mới phản ứng được sự tồn tại của Tô Đào.
Vừa rồi hắn quá kích động, hiện tại nghĩ, Tô Đào gọi Lục Tễ là phu quân, còn ngồi bên cạnh hắn...
Đây là tình huống gì?
Bất quá mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần Lục Tễ có thể tỉnh lại là tốt rồi!
Lương Nguyên nức nở nói: "Hầu gia, thuộc hạ tới trễ..."
Lục Tễ thân là hầu gia, bên người sao có thể không có thuộc hạ tâm phúc, Lương Nguyên chính là người của Lục Tễ, hắn vẫn luôn bị ngăn cản ở bên ngoài.
Việc này muốn nói phải nói từ trước kia. Ngày đó sau khi đánh lui Ngoã Lạt, Lục Tễ bỗng nhiên ngất xỉu trong lều.
Tướng sĩ trong lều đều trung thành với Lục Tễ, bọn họ tự nhiên cũng biết hoàng thượng kiêng kị Lục Tễ, càng không tín nhiệm hoàng thượng.
Cho nên họ tìm đại phu đến khám, nhưng cho dù gọi đến bao nhiêu đại phu, đều không khám ra tại sao Lục Tễ hôn mê, đa phần là không thể cứu nổi.
Lần này bọn họ không tin cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực này.
Lục Tễ phụng hoàng mệnh xuất chinh, hiện tại như vậy, tất nhiên phải đưa Lục Tễ về kinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!